Editor: Đào Tử
_________________________
Mồi lửa củi khô có thể cháy, nhưng gặp cơn mưa xối xả, tức thì nước lửa giao hòa dập tắt lửa nóng.
Cố Thiều nhanh chân, trước tiên tránh đi, ống quần vẫn không khỏi bị dính ướt, còn có giọt nước tung tóe đến nửa gương mặt được ngụy trang tỉ mỉ.
Bùi Diệp thong thả xuyên qua đám người hỗn loạn, nhìn về phía Cố Thiều, mặt mày lộ ra vài phần đắc ý.
Cô vỗ tay phát ra tiếng, tranh công cười.
"Đơn giản thô bạo, giải quyết hết thảy."
Cố Thiều nhìn tình cảnh này muốn động thủ đánh cô.
Khiêm tốn một chút có thể chết sao?
Cô nhàn rỗi thích dùng mạng gây sự, nhưng anh ta không muốn chôn tính mạng ở chỗ này.
Thật tình không biết Bùi Diệp chuẩn bị vẹn toàn thật.
Người giấy nhỏ cô phái ra đã tìm được tung tích đại gia phía sau màn, đồng thời thuận lợi hủy hệ thống camera của khách sạn, xóa bỏ toàn bộ cảnh có mặt hai người.
"Thất thần làm gì, đi nhanh một chút!"
Bùi Diệp nhắc nhở Cố Thiều còn chưa lấy lại tinh thần.
Đại sảnh tiệc rượu hỗn loạn không yên tĩnh, âm nhạc sân khấu vẫn còn, sương mù sân khấu cũng đang bốc lên, nhưng không ai có tâm tư hưởng thụ.
Người phụ trách trấn giữ tầng tám mươi mốt cũng ngơ ngác.
Bọn họ nghĩ hôm nay cũng sẽ lặp lại đường cũ, tiệc rượu một giây trước còn thể diện ưu nhã, một giây sau liền biến thành hiện trường mấy ngàn dã thú điên cuồng làm loạn.
Có người trầm mê trong đó, cũng sẽ có người thét lên giãy dụa, đây đều là tiết mục yêu thích thường ngày của bọn họ.
Chỉ cần bọn họ nguyện ý, thậm chí bọn họ có thể nhập bọn hưởng thụ vui thú trong đó.
Quyền lợi của bọn họ chỉ có vậy sao?
Dĩ nhiên không phải.
Nếu chất lượng tân khách trong tiệc rượu quá kém, chủ nhân không lựa ra người vừa ý, những tân khách còn lại đều phải trả giá cho tâm trạng tồi tệ của chủ nhân.
Dùng tính mạng trả!
Mà bọn họ có quyền lợi giết sạch hết thảy mọi người!
Bùi Diệp một cước đạp cửa sảnh tiệc đóng chặt, để Cố Thiều chứng kiến thế nào là bạo lực.
"Cô khiêm tốn chút được không?"
Khó trách Phó Miểu từng nói Bùi Diệp mà nhàm chán là khó dây giống như bảy đại gia tộc.
Nghiệp vụ gây hấn gây chuyện rất nhuần nhuyễn.
Bùi Diệp nói: "Tôi đây gọi là cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp."
Cố Thiều suýt bị Bùi Diệp chọc cười.
Gì mà cứu người?
Bùi Diệp nói cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp đúng là không phải nói láo.
Không làm vậy thì tất cả mọi người ở đây đều phải chết.
Thời gian còn phải tua trở lại trước đây không lâu.
Người giấy nhỏ phân tán ra điều tra tuần tra khắp nơi, thành công phát hiện vị trí đại gia phía sau.
Người giấy nhỏ phát hiện ra bọn họ âu cũng do may mắn.
Người giấy nhỏ: QWQ
Đại khả ái, chỗ này cứ như mê cung, cong cong lượn lượn làm nó choáng váng.
Người giấy nhỏ lạc đường ghé vào cửa chính một gian phòng thở dài một hơi, đúng lúc nghe có động tĩnh người canh gác.
Người giấy nhỏ thuần khiết đáng yêu liền lách vào khe cửa.
Sau đó --
Phòng lớn mấy trăm mét vuông, bên trong có nam nữ nữ nữ nữ nữ nữ nữ...
Đúng vậy, không nhìn lầm.
Một nam bảy nữ.
Người đàn ông như ếch bị lột da, tay chân mở rộng bị trói, rất nhiều đồ chơi nhỏ người giấy nhỏ biết cũng có cái không biết để lại vết tích thật sâu trong người hắn.
Trong miệng phát ra thanh âm rên rỉ vô lực, nghe có vui thích lại có thống khổ.
Sắc mặt hắn trắng bệch, tay chân cứng ngắc, cơ bắp căng cứng, tròng mắt hiện đầy tơ máu.
Một người phụ nữ khá hưng phấn nhìn phản ứng của hắn, phớt lờ ánh mắt toát ra cầu khẩn của người đàn ông.
Ngoại trừ người đàn ông này, những người phụ nữ khác ăn mặc rất sang trọng phú quý.
Có người ngồi uống đồ uống màu đỏ tươi không biết tên, có người đàm luận video, tràng cảnh đại sảnh tiệc rượu cùng những người khác, cũng có người nhàm chán ngáp một cái.
Nếu như xem nhẹ cảnh nóng mắt trên chiếc giường lớn có thể chứa mười người kia, còn tưởng rằng đây chỉ là tiệc trà bình thường.
"Món đồ chơi đó đã phế rồi, cô còn chơi?"
"Anh ta còn chưa có chết mà, tôi vẫn rất thích anh ta, ngắm thêm một chút."
Thích một món đồ phải chia sẻ cùng người ta mới có giá trị.
Người đàn ông bị thuốc kích thích thao túng trước mặt đương nhiên cũng là đồ vật cô ta yêu thích.
Vẫn luyến tiếc sung sướng người này từng mang lại cho mình.
"Tên đàn ông không còn tí sức lực nào, nhìn thêm còn cảm thấy lãng phí thời gian."
Người phụ nữ trang điểm đậm nhìn xuống những viên kim cương tinh xảo trên móng tay.
Rõ ràng cô ta lớn tuổi hơn những người khác một chút, dù cho dùng mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ và thẩm mỹ nội khoa, da thịt đã không còn tinh tế, vóc dáng cũng mất.
Có người cười khanh khách nói: "Đồ dùng lâu đương nhiên không dùng tốt bằng hàng mới."
"... Nhưng lần này hình như không có đồ vật