Editor: Đào Tử
___________________________
Mặc dù lưỡi hái tử thần tới gần, đại tiểu thư Dương gia cũng không lộ ra bao nhiêu kinh hoảng.
"Cô muốn mượn tôi? Mượn bao lâu?"
Bùi Diệp nghe xong không nhịn được cười khẽ.
Ngón tay nắm vuốt chỗ yếu hại của cô ta, không buông ra cũng không dùng lực, đầu ngón tay có thể cảm giác được mạch dưới lớp da thịt ở cổ đập mạnh, hô hấp và nhịp tim tăng tốc.
Bùi Diệp thích bộ dạng địch nhân hoảng loạn trong lòng, trên mặt còn muốn ra vẻ bình tĩnh kéo dài thời gian.
Bởi vì con người trong nguy cấp sẽ bộc phát tiềm lực, điều thú vị nào cũng nói được.
"Mượn bao lâu? Con người tôi mượn đồ, luôn luôn là có mượn không có trả, mượn rồi chính là của tôi."
Lòng đại tiểu thư Dương gia thầm mắng đám vệ sĩ ăn cho đã rồi vô dụng.
Hàng năm tốn số tiền khổng lồ nuôi bọn họ, thời khắc mấu chốt lại không dùng được.
Trải qua cải tạo sinh học cao cấp nhất, thế mà ngay cả tổ chức sát thủ vô danh cũng không ngăn được, còn để sát thủ uy hiếp mình.
Đại tiểu thư Dương gia hơi ngước cổ, khóe môi nở nụ cười tự tin.
"Ồ? Thật sao?" Bùi Diệp không ra tay lấy mạng mình trước, đây là một tin tức tốt, trong bụng cô ta ổn ba phần, nghĩ rằng Bùi Diệp muốn mượn cái này đàm phán cùng mình, "Nhưng tôi cũng nghĩ là trên đời này không có đồ vật gì mà tiền tài không mua được, chỉ cần ra giá đủ cao. Không biết theo cô sát thủ đây, cái mạng tôi đáng giá bao nhiêu? Tôi nguyện ý mua nó về, giá cả gấp đôi."
Bùi Diệp giữ cổ đại tiểu thư Dương gia, khiến cô ta đi theo mình từ trên cầu thang xuống dưới.
"Đại tiểu thư quả là xuất thân từ gia đình danh vọng, sắp chết đến nơi còn có thể bình tĩnh."
Bùi Diệp nhấc chân đá thi thể cản đường sang một bên, trong đó không chỉ có vệ sĩ còn có đám chị em của đại tiểu thư Dương gia.
Theo sự dịch chuyển vị trí, đại tiểu thư Dương gia chuyển động tròng mắt cũng nhìn thấy dáng vẻ chết của đám người đồng hành.
Hầu như mỗi người đều bị dùng lực mạnh vặn gãy cổ.
Đám chị em thì ai nói gì, bọn vệ sĩ từng tên mặc vỏ giáp máy móc hoàn mỹ nhất, ngay cả dạng này còn chết nhanh chóng không kịp chuẩn bị, trên mặt còn giữ biểu lộ chưa kịp phản ứng khi còn sống. Giờ phút này, ý lạnh như tằm nhả tơ, chậm rãi bao trùm trái tim cô ta.
"Nếu cô muốn giết tôi thật, mặc kệ tôi chửi mắng hay xin khoan dung vẫn vậy, dù sao đều là chết, vì sao không chết có tôn nghiêm một chút?"
Bùi Diệp cười lạnh: "Nói rất có lý."
Hành vi của đại tiểu thư Dương gia hoang đường tàn nhẫn, nhưng cũng xuất thân từ bảy đại gia tộc, thực chất bên trong có sự kiêu ngạo riêng mình. Gặp nguy hiểm không biết lợi dụng ưu thế thoát hiểm, ngược lại quỳ xin địch nhân khóc ròng ròng, loại hành vi ngu xuẩn mất cốt cách thế này cô ta không làm được.
"Vậy -- Vì sao hiện tại không giết tôi?"
Dù cho cổ rơi vào trong tay địch nhân, đôi môi đỏ mọng của cô ta vẫn có thể nở nụ cười nhẹ tự tin.
Bùi Diệp hỏi lại: "Cô cảm thấy vì sao tôi không giết cô?"
Đại tiểu thư Dương gia nói: "Bởi vì cái mạng tôi đây, còn sống đáng tiền hơn chết, còn sống mới có thể cho cô nhiều lợi ích hơn."
Bùi Diệp: "..."
Nếu như cô là sát thủ thật, lời đại tiểu thư Dương gia đúng là không có bệnh.
Nghề sát thủ chính là vì lợi ích mà ám sát.
Cả một đời liếm máu trên lưỡi đao, dùng mạng bản thân và mạng mục tiêu để kiếm tiền, mỗi một lần đều đi kèm rủi ro lẫn khoản lợi to lớn.
Nếu như làm một đợt có thể bù đắp được mười đợt, lâm trận phản bội bị mục tiêu ám sát mua chuộc đi trừ khử người ủy thác cũng là chuyện thường.
"Ngài đúng là coi trọng tôi, làm ăn nhỏ lấy uy tín làm trọng."
Đại tiểu thư Dương gia cười nhạo, phảng phất nghe được trò cười.
Sát thủ còn bàn uy tín gì chứ?
Đều là giết người kiếm tiền, đương nhiên người ta đồng ý đơn hàng nào kiếm tiền nhiều hơn.
Nếu không phải thế, mấy tổ chức sát thủ làm sao bị bảy đại gia tộc thẩm thấu?
"Làm ăn nhỏ có thể kiếm bao nhiêu?"
Đại tiểu thư Dương gia tỉnh táo hỏi lại Bùi Diệp.
Bùi Diệp nói: "Miễn cưỡng nuôi sống gia đình."
Đại tiểu thư Dương gia nói: "Nhưng tôi có thể cho cô cuộc sống xa hoa nhất thế giới, để cô và người nhà có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất."
"Sau khi tôi giết đám chị em và một đống vệ sĩ của cô cũng được?"
Cô em này lòng dạ rất rộng lượng.
Đại tiểu thư Dương gia không hề bận tâm nói: "Cô giết bọn họ, không thể chứng minh gì khác ngoài chứng minh bọn họ phế vật -- Bọn họ có lỗi với ưu đãi nhà tôi cung cấp