Editor: Đào Tử
___________________________
"Chà, người chết rồi sẽ rất phiền phức đây."
Bùi Diệp ngồi xổm xuống nhìn đại tiểu thư Dương gia chết không nhắm mắt, cẩn thận tỉ mỉ mặt của cô ta.
Thấp giọng lầu bầu nói: "Mặc dù tôi không sợ phiền phức, nhưng lại không muốn cho người khác thêm phiền phức, để cô 'Sống' lại một hồi đi."
Dứt lời, Bùi Diệp đưa tay vỗ nhẹ vai trái đại tiểu thư Dương gia, đánh phù chú trong lòng bàn tay vào thân thể của cô ta, đường vân màu vàng nhạt sống động chui vào ngực trái đại tiểu thư Dương gia, trong chốc lát liền biến mất. Mấy hơi sau, Bùi Diệp ở bên tai cô ta vỗ tay.
"Một, hai, ba, đại tiểu thư, ngài nên tỉnh!"
Dứt lời, đại tiểu thư Dương gia đã tắt thở mất mạng giật giật tay chân, động tác cứng nhắc bò dậy từ dưới đất.
Nhưng đầu của cô ta vẫn lệch, không thể không vươn tay xoay cổ trở về.
Toàn bộ quá trình vừa yên tĩnh vừa quỷ dị, đại tiểu thư Dương gia biểu lộ bình tĩnh không có chút dao động.
Dường như cô ta có chút chứng OCD, cổ mà lệch liền muốn bẻ thẳng lại, tốn sức chỉnh đốt xương cổ bị chệch lại đúng vị trí.
Làm xong hết thảy, cô ta không nhúc nhích yên tĩnh đứng đấy.
Bùi Diệp hạ lệnh cho cô ta: "Nhớ kỹ -- Bây giờ cô còn sống, thuận lợi về Dương gia còn ngủ một giấc rất ngon. Hiểu chưa?"
Đại tiểu thư Dương gia máy móc gật đầu.
"Đã hiểu."
Bùi Diệp lại vỗ tay to tiếng trước mặt đại tiểu thư Dương gia.
"Trở về đi, mơ đẹp nhé."
Đây là một trong những thuật pháp cô học được ở phó bản đầu.
Giam cầm hồn phách, cản trở luân hồi, nô dịch người chết, một số Thiên sư không hợp cách sẽ dùng biện pháp này lừa gạt thôn dân vùng thôn quê, nhưng thực lực bọn họ có hạn, cùng lắm là để thi thể vùng lên, thực lực hơi mạnh hơn một chút cũng chỉ có thể để thi thể nhảy nhót hai lần như cương thi.
Bùi Diệp không giống bọn họ.
Cô có thể để thi thể đi lại linh hoạt như khi còn sống, cũng đưa ra phản ứng khi ngoại giới kích thích, từ đó đạt được mục đích lừa trời dối biển.
Bởi vì người bị thi thuật có thể hành động là do người thi thuật giả cho mượn lực lượng, một khi lực lượng hao hết hoặc là thi thể hư thối vẫn sẽ lộ tẩy.
Thi thể hư thối bốc mùi rất nhanh, nhưng Bùi Diệp chỉ lợi dụng thi thể đại tiểu thư Dương gia bảo vệ những vị khách vô tội trong khách sạn, đánh lừa thời gian và địa điểm tử vong chân chính, theo tính toán một ít thời gian này hoàn toàn đủ.
"Hai người cũng chậm ghê."
Xử lý xong phiền phức, thu dọn dấu vết, Bùi Diệp đang chuẩn bị quay lại tầng thượng, lại nửa đường đụng phải Phó Miểu và Cố Thiều.
Sắc mặt Cố Thiều trắng bệch chỉ chỉ cánh tay và đầu vai của mình, máu tươi trên áo sơ mi phá lệ chói mắt.
"Cô còn dám nói lời này?"
Phó Miểu khá hơn, không có bị thương, nhưng nơ và hai cái cúc áo sơmi mất tiêu, quần áo nhăn nhúm như mận khô.
"Đương nhiên tôi dám rồi. Nếu tôi gà một chút, vừa nãy đã ngoẻo rồi."
Năng lực thôi miên mặc kệ ở đâu đều khó giải quyết.
Năng lực cải tạo của đại tiểu thư Dương gia là thôi miên, có thể chế tạo ảo cảnh thế giả loạn thật, khiến người ta chết như thế nào cũng không biết.
Dù là tinh thần đủ mạnh, sẽ không bị thôi miên hoàn toàn, phản ứng thần kinh cũng sẽ chịu ảnh hưởng nhất định, nhiễu loạn phán đoán thời cơ ra tay.
Ví như né tránh chậm một chút, trái tim có khả năng bị một phát đạn xuyên thủng.
Đại tiểu thư Dương gia cũng xui, đụng phải Bùi Diệp.
Đừng nói cô ta, dù là một trăm người như cô ta hợp lại cũng rất khó để Bùi Diệp sinh ra một tia hoảng hốt, bởi vì hai cường độ tinh thần căn bản không cùng cấp độ.
Đại tiểu thư Dương gia muốn thôi miên Bùi Diệp, kết quả đụng phải tấm sắt tự động phản thôi miên.
┓(′~')┏
"Cô có chết ở đây bọn tôi cũng không hề hấn gì." Phó Miểu muốn trợn trắng mắt, dùng giọng nói nhìn như bình tĩnh kỳ thực muốn nổi bão cường điệu, "... Cô có biết mình đã làm gì hay không? Chính diện phát sinh xung đột cùng tinh nhuệ Dương gia, bọn họ mà trả thù cô đỡ không nổi."
Thời điểm Phó Miểu leo lên trên tầng cao nhất suýt nữa bị trận thế này hù dọa.
May mắn hắn và Cố Thiều là bạn nối khố, năng lực cải tạo hai người hỗ trợ lẫn nhau, thắng hiểm hạ gục địch nhân.
Còn chưa thở một ngụm, hắn truy hỏi tung tích Bùi Diệp.
Cố Thiều nói cô đuổi theo giết đám người đại tiểu thư Dương gia.
Phó Miểu có chút bận tâm.
Cả
buổi không có động tĩnh, đừng nói bị vệ sĩ Dương gia phản sát đi?
Đang chuẩn bị xuống dưới tìm một chút, chưa đi hai bước Bùi Diệp đã lên hội hợp cùng bọn họ, thế mà còn ghét bỏ hai người bọn họ chậm.
Đây là tiếng người sao!
"Trả thù?" Bùi Diệp cười sâu xa, lộ ra hai hàng răng chỉnh tề trắng sáng, trông khiếp người, cô lấy hộp thuốc từ trong ngực ra, rút ra một điếu thuốc nói, "Vậy thì bọn họ phải biết là tôi làm mới được... Anh nói xem không có bằng chứng, sao có thể vô duyên vô cớ vu oan người?"
Phó Miểu nhíu mày chậm chạp phản hồi lại.
"Cô xác định?"
"Tôi xác định."
Cố Thiều hỏi Bùi Diệp: "Vừa rồi cô xuống dưới đuổi theo vị tiểu thư Dương gia đó, có đuổi kịp?"
Bùi Diệp mồi thuốc lá, thở ra một hơi: "Đuổi kịp, nhưng ở nơi này giết cô ta không tốt, liên luỵ quá nhiều người, tôi liền để cô ta về nhà rồi hẵng 'Chết'."
Hai người Cố Thiều bày tỏ khó hiểu.
Gì mà bảo người ta về nhà rồi mới chết?
Bùi Diệp búng rơi bụi thuốc: "Rồi các anh sẽ biết, nếu như Dương gia có thói quen cáo phó..."
"Cáo phó? Vị họ Dương đó... Chết thật rồi?"
"Chắc chắn đã chết không sai."
Cố Thiều và Phó Miểu không tin, nhưng...
Lỡ đâu!
"Nếu như người đã chết thật rồi... Hai nhà Cố Dương trong bảy đại gia tộc có lẽ sẽ trở mặt..."
Trong đầu Phó Miểu hiện lên tình hình chú cháu Cố Thánh và Cố Vận rời đi.
"Cái này có liên quan gì đến Cố gia?"
Người đặt câu hỏi là Cố Thiều.
Phó Miểu bèn kể những việc mình gặp đêm nay.
"Tôi bị người ta cản ngăn mới không thể hội hợp cùng hai người sớm -- Tôi gặp người cầm lái Cố gia ở khách sạn, Cố nhị gia Cố Thánh, còn có cháu hắn Cố Vận."
Phó Miểu tỉnh lược đoạn làm trà sữa, cũng không có nói cho đồng bọn biết vị Cố nhị gia này lại lưu video nấu ăn của Hoa Khinh Khinh, còn là kẻ thích đồ ngọt không sợ bệnh tiểu đường.
"... Nhưng thời điểm hai người đại náo tiệc rượu, đôi chú cháu đó đã đi."
Tuy rằng đại tiểu thư Dương gia trở về mới "Chết", nhưng ai biết chừng tộc trưởng Dương gia đau lòng mất đi ái nữ, liên luỵ Cố gia.
"Chú cháu Cố gia?"
Cố Thiều thoáng chốc mất tự nhiên.
Nhưng anh ta thường không có cảm xúc chập trùng quá kịch liệt, nên Phó Miểu không chú ý tới anh ta.
Chỉ có Bùi Diệp thoáng liếc nhìn.
Bùi Diệp đề nghị: "... Bất kể nói thế nào, khách sạn này không an toàn, chúng ta sớm chuồn thôi."
Ba người nhanh chóng thừa dịp loạn thoát ra ngoài.
Cố Thiều nói có việc phải rời đi trước.
Phó Miểu lo lắng ngăn cản: "Cậu còn bị thương đó!"
Cố Thiều vô tình phất tay: "Vết thương nhỏ thôi, tôi xử lý xong sẽ trở lại hội hợp cùng cậu."
Tuy rằng hai người là cộng sự trong quân Tự do, nhưng phần lớn hai người trao đổi về việc công, rất ít can thiệp việc riêng của nhau.
Phó Miểu nói: "Được, vậy cậu cẩn thận."
Cố Thiều nhìn thoáng qua phương hướng khách sạn còn đang cháy, gật đầu đáp ứng.
Phó Miểu trở về nhà nghỉ đặt chân mấy ngày trước, Bùi Diệp thì đeo khẩu trang khăn quàng cổ cùng áo khoác rộng lớn, chuẩn bị đón xe buýt về nhà Hoa Khinh Khinh.
Thời điểm ba người quay người tách ra, ngón tay giấu trong tay áo của Bùi Diệp giật giật.
Một con người giấy nhỏ lặng lẽ rón rén giẫm lên bóng đen đuổi theo Cố Thiều.