(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Bức Túc gia thoái vị (Giữa)


trước sau

Editor: Đào Tử

___________________________

Nếu như nói người nào thuộc bảy đại gia tộc làm Cố Thiều không thể nhìn thấu, chỉ sợ sẽ là chú hai của anh ta.

Người luôn có thất tình lục dục, mỗi tiếng nói cử động đều bị bọn chúng cản tay khống chế.

Chỉ có chú hai Cố Thánh là một ngoại lệ.

Hai người em trai cũng hoài nghi là chú hai Cố Thánh vì đoạt quyền hại chết cha, chỉ có Cố Thiều không cho là vậy.

Bởi vì Cố Thiều không nhìn thấy động cơ làm điều này trên người chú hai.

Cố Thiều gặp quá nhiều người một khi nắm quyền lực trong tay sẽ bành trướng thành ác đồ dữ tợn, muốn làm gì thì làm khiến người ta buồn nôn, nhưng chú hai vẫn chưa từng thay đổi. Bất luận là thời kỳ mờ nhạt ở Cố gia, hay là trở thành người nắm quyền lãnh đạo Cố gia, từ đầu đến cuối như một.

Quyền lợi đối với loại người này hoàn toàn không có lực hấp dẫn.

Chú hai Cố Thánh cũng chưa từng ham mê tài phú, với sắc đẹp cũng không có chút hứng thú, mỗi ngày mở to mắt đánh răng rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề bổ sung dịch dinh dưỡng, rồi đi vườn hoa tản bộ một vòng, trở lại thư phòng bắt đầu một ngày làm việc, mỗi việc đều xử lý cẩn thận tỉ mỉ.

Phảng phất ý nghĩa cuộc sống của y chính là công việc công việc và công việc, vì kiến thiết Cố gia tốt hơn mà cố gắng.

Y cho Cố Thiều cảm giác không giống người sống có thất tình lục dục, càng giống là người máy không có cảm xúc.

Một người máy không màng tình cảm còn cuồng công việc.

Yên lặng làm tốt việc nên làm, bên ngoài cám dỗ thế nào cũng không hề hứng thú.

Thanh tâm quả dục như thế đặt trong bảy đại gia tộc bệnh thần kinh trải dài có thể nói là hiếm hoi.

Nếu không phải Cố Thánh cũng có bệnh di truyền đặc hữu của Cố gia, Cố Thiều cũng hoài nghi ông mình bị bà đội nón xanh.

_(:з)∠)_

Thật ra đội nón xanh cũng bình thường, phương diện đời tư của thành viên bảy đại gia tộc không mấy sạch sẽ.

Không khí gia đình ngột ngạt bẩn thỉu cũng là một trong những nguyên nhân Cố Thiều rời nhà trốn đi.




Bùi Diệp nghe Cố Thiều thì thầm, thuận miệng truy hỏi.

"Là ai?"

Cố Thiều đang muốn thốt ra hai chữ "Chú hai", may mắn thay thu lại kịp.

Sửa lời nói: "Người đứng đầu Cố gia, Cố Thánh."

Bùi Diệp nhíu mày.

Đây chẳng phải là chú ruột của Cố Thiều?

"Nghe nói người cầm quyền Cố gia tuy còn trẻ tuổi nhưng làm việc rất ổn, dòng nước trong hiếm có trong bảy nhà, anh ta không giống là người lỗ mãng như thế."

Dưới tình huống không có chứng cớ liền dám bức bách Túc gia, không phải liều lĩnh bình thường, lỡ đâu lật thuyền trong mương.

Cố Thiều thầm cười khổ.

Chú hai không lỗ mãng, nhưng y là con sói hung hãn, tàn nhẫn hơn kẻ ác không chỉ một xíu.

Trọng yếu nhất là --

Túc gia đích thực bị mất tín vật Tháp Đen.

Cố Thánh tới cửa ép hỏi, nếu thái độ Túc gia có hơi bất thường, năm nhà khác sẽ như cá mập ngửi thấy mùi máu bơi tới.

Cố Thiều hàm hồ nói: "Cái này khó nói..."

Hai tay Bùi Diệp vòng trước ngực, thờ ơ ngáp một cái.

"Điều này cũng đúng, chậm nhất mấy ngày sẽ biết kết quả thôi."

"Cô có nguồn cung cấp tình báo?"

Tình báo của bảy đại gia tộc không phải thế lực nào cũng biết được.

Bùi Diệp không nhịn được muốn trợn mắt, lười biếng nói: "Không có, tôi không giống anh, tôi cũng không phải cấp cao trong quân Tự do, nhưng phán đoán Túc gia có bị mất hay không rất dễ, cứ nhìn động tĩnh ngành giải trí mấy ngày sau đi."

Nếu như bị cấm, nói rõ lực ảnh hưởng của Túc gia vẫn còn, sáu nhà khác vẫn chưa bắt đầu có động tác. Nếu như không bị cấm, nói rõ Túc gia lúc này đã thân mình lo chưa xong, có chuyện gì đó ngăn trở bước chân của bọn họ, để bọn họ không có ý định bận tâm lễ tang trọng thể phô trương cho người chết.

Ngày hôm sau Hoa Khinh Khinh phải đi khám thai, ngủ đến ánh nắng rọi vào cửa sổ mới mơ màng tỉnh lại.

Ngành giải trí vẫn như cũ, trang web livestream vẫn náo nhiệt.

Cô không thể tin dụi dụi mắt.

"A a -- Chị Tiểu Thanh, chị xem trang web vẫn vận hành bình thường..."

Hoa Khinh Khinh ôm điện thoại chạy từ gian phòng ra, mặc áo ngủ mèo con tóc rối tung, mặt đầy dầu bóng loáng, mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra, hình tượng lết thết này lọt vào mắt Cố Thiều. Cô cứng đờ đứng tại chỗ, duy trì động tác giơ điện thoại.

Cố Thiều mặc tạp dề cũng ngạc nhiên đứng tại chỗ.

"Cố... anh..."



Sao anh ta lại ở nhà mình?

Còn vào giờ này?

"Chị Tiểu Thanh nhà em có việc đi ra ngoài, anh
không yên lòng để một mình em đến khu nhà giàu tái khám, tới đi cùng em thay cô ấy."

"À à -- Cảm ơn, em đi rửa mặt trước."

Hoa Khinh Khinh luống cuống tay chân chạy về gian phòng.

Cố Thiều hơi nhăn mày, lạch cạch đập trứng, tiếp tục làm trứng chần nước sôi.

Lúc ăn sáng Hoa Khinh Khinh lơ đễnh mất tập trung.

Cố Thiều hỏi cô: "Ăn không ngon sao?"

Hoa Khinh Khinh bỗng nhiên lắc đầu, "Không phải -- Chẳng qua em cảm thấy có chút mất mặt."

Cố Thiều: "???"

Hoa Khinh Khinh chững chạc đàng hoàng: "Con gái đều không thích người khác nhìn thấy mình dáng vẻ lôi thôi vừa rời giường chưa đánh răng chưa rửa mặt chưa chải đầu của mình."

Cố Thiều không hiểu: "Vì sao?"

Hoa Khinh Khinh chống cằm: "Bởi vì con gái đều là nàng tiên nhỏ đó, anh có thấy bé tiên nào lôi tha lôi thôi, nói chuyện còn mang mùi hôi tích tụ một đêm, con mắt có ghèn, trên mặt đầy nhờn láng bóng? Bé tiên đến xì hơi cũng không được xì!"

Cố Thiều: "..."

Hồi lâu, anh ta bình tĩnh nói.

"Em không phải bé tiên."

Hoa Khinh Khinh cảm giác đầu gối trúng một mũi tên.

Cố Thiều nói: "Em là mẹ của bé tiên -- Cô tiên."

Hoa Khinh Khinh nhìn khóe môi anh ta mang ý cười trêu đùa, không hiểu sao cảm thấy không khí hơi bỏng người.

"Đây tuyệt đối là lời đùa vụng nhất..."

Cô nói rất khẽ, nhưng Cố Thiều sao lại không không được?

Anh ta nghiêm túc kiểm điểm: "Đúng là con người anh không giỏi ăn nói lắm."

Hoa Khinh Khinh khoát khoát tay: "Không không không, em chưa hề có ý chê anh..."

Ăn sáng xong Hoa Khinh Khinh đứng ngồi không yên, như có người rải đầy gai đốt một đống lửa dưới ghế cô.

Ăn xong điểm tâm đi ra ngoài tái khám, trên đường đi gió êm sóng lặng để cô thở phào một hơi.

Cô thật sự sợ mình ra khỏi cửa là gặp chuyện xui xẻo...

"Chị Tiểu Thanh có nói bận chuyện gì không?"



Cố Thiều lắc đầu: "Không có, chỉ nói cô ấy nhàm chán đi kiếm chuyện làm."

Hoa Khinh Khinh cảm khái nói: "Chị Tiểu Thanh vì chăm sóc em cả ngày ở trong nhà, đúng là sẽ nhàm chán, ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt."

Nói xong, cô phát hiện người bên cạnh nhìn cô với ánh mắt "Em đang đùa anh à".

Hoa Khinh Khinh: "..."

Cô nói sai chỗ nào sao?

Cố Thiều không nói chuyện, chỉ muốn "Ha ha"

"Chị Tiểu Thanh" nhà cô nhàm chán khác với nhàm chán của người bình thường.

Người khác nhàm chán cùng lắm là làm cá ướp muối, cô nhàm chán thì muốn oanh thiên động địa.

Bùi Diệp đi đâu?

Cô đi xem náo nhiệt.

Ngồi ở Túc gia, vây xem một vở kịch bảy đại gia tộc đấu đá nhau.

Người giấy nhỏ Bùi Diệp trốn trong tối lặng lẽ thò đầu ra.

"Trong lòng gia chủ Túc gia lúc này chắc hoảng lắm nhỉ?"

Người cầm quyền Cố gia - Cố Thánh đến nhà thăm, nói là đến phúng viếng, trấn an nỗi đau mất con trai của gia chủ Túc gia.

Nhưng nhìn tư thế ra sân vệ sĩ tiền hô hậu ủng vũ trang đầy đủ của Cố Thánh, nhìn thế nào cũng thấy không có ý tốt.

Lòng gia chủ Túc gia vừa tức giận vừa hoảng hốt.

Trong miệng mắng chửi nói: "Tên Cố Nhị này có lòng tốt như vậy từ lúc nào?"

Cáo chúc tết gà, không có lòng tốt!

Thế nhưng ông ta không thể nổi giận đuổi người, còn phải chiêu đãi người ta thật tốt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện