(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Bức Túc gia thoái vị (Cuối)


trước sau

Editor: Đào Tử

___________________________

Gia chủ Túc gia được bảo dưỡng vô cùng tốt, bề ngoài chỉ chừng ba mươi tuổi, kinh nghiệm tháng năm tích lũy khiến ông trông thận trọng vững vàng, đặc biệt là đôi mắt sâu hút mang vài phần thần bí. Chỉ phán đoán từ bề ngoài, đây chính là người đàn ông trung niên rất có sức hút.

Có lẽ là do mất đi con trai yêu quý, dù là ông ta cố che giấu đau khổ trong lòng, nhưng mặt mày vẫn lộ ra mấy phần mệt mỏi.

Ông ta giữ vững tinh thần đi nghênh đón đoàn người Cố Thánh.

Nếu như nói gia chủ Túc gia là dựa vào thủ đoạn bảo dưỡng duy trì bề ngoài trẻ tuổi chừng ba mươi, thì Cố Thánh trẻ thật.

Y cũng là người cầm quyền nhỏ tuổi nhất trong bảy đại gia tộc, đồng thời cũng là một người sâu khôn lường nhất.

Những gia chủ khác ít nhiều bị bệnh di truyền gia tộc ảnh hưởng, cảm xúc đều chẳng ổn định -- Nói thông tục hơn là mấy người bị bệnh thần kinh, tính tình vui buồn thất thường -- Chỉ có Cố Thánh, sau khi y phát bệnh vẫn có thể duy trì tỉnh táo, tâm tư còn như tổ ong vò vẽ.

Nhìn thấy Cố Thánh, mây đen khó tả liền trĩu nặng đặt trong lòng, khiến người ta hô hấp khó khăn đôi phần.

Cố Thánh lại giống như không có phát hiện sự khác thường của ông ta.

Túc gia đã bố trí linh đường, thi cốt cậu chủ Túc gia được xử lý thỏa đáng, không biết dùng thủ đoạn gì, thân thể trước kia khô quắt khôi phục bình thường. Lớp trang điểm trên mặt nhìn sinh động như thật, giống như người sống, phảng phất một giây sau liền có thể rung động hàng mi mở to mắt. Nếu cẩn thận nhìn sẽ phát hiện da thịt của hắn phồng lên đến hơi mất tự nhiên, tỉ lệ cơ thể đều lộ ra quỷ dị khó nói.

Hôm nay Cố Thánh mặc không quá khác bình thường, vẫn là tây trang màu đen, khiến làn da vốn đã trắng thấy rõ mạch máu càng thêm trắng. Dáng dấp y lại cao, tùy ý liếc mắt liền có thể nhìn thấy cậu chủ Túc gia trong quan tài, đôi mắt bình tĩnh lộ ra chút ý tứ sâu xa.

Vệ sĩ giao một cặp vòng hoa y chuẩn bị cho Túc gia, nội dung câu đối phúng điếu chẳng qua là có lệ.



Viếng một bó hoa, Cố Thánh được người nhà cậu chủ Túc gia cảm ơn.

"Cảm ơn Cố Nhị gia bận rộn nhiều việc còn dành thời gian đến..."

Cố Thánh không lớn hơn cậu chủ Túc gia mấy tuổi, nhưng y lại là một trong bảy người cầm quyền gia tộc.

Dù chỉ là đại gia chủ tạm thời, thân phận địa vị cũng bỏ xa cậu chủ Túc gia.

Cố Thánh nguyện ý tới đã là cho mặt mũi.

Đương nhiên --

Gia chủ Túc gia tình nguyện tai tinh không có lòng tốt này đừng đến!

Cố Thánh khẽ mở môi mỏng, nói hai câu xã giao an ủi thân quyến người chết.

Y vốn là người kiệm lời ít nói, bình thường lại ăn nói có ý tứ, khí chất đặc biệt hòa hợp với bầu không khí linh đường.

Gia chủ Túc gia thấp giọng nói với y: "Ở đây nhiều người, Cố Nhị gia không ngại đến phòng khách ngồi một lát, tránh bị người khác va chạm."

Có chuyện gì cũng không thể nói ở linh đường.

Nói xong, ông lại căn dặn quản gia và vợ con trông coi trật tự linh đường, chiêu đãi khách tới phúng viếng.

Cố Thánh khẽ vuốt cằm, chậm hơn một bước để gia chủ Túc gia dẫn đường.

Vừa đi hai bước, y có vẻ nhận thấy gì đó, khẽ chuyển động ánh mắt, liếc nhìn về dưới chân màn cửa sổ.

Màn cửa sổ yên tĩnh không có thứ gì.

Cố Thánh bình thản thu tầm mắt lại, toàn bộ quá trình không khiến người ngoài chú ý.

Nhưng "Người ngoài" này không bao gồm Bùi Diệp.

Người giấy nhỏ Bùi Diệp bỗng muốn bĩu môi, cô cực kỳ chắc chắn hành tung của mình bị Cố Thánh phát hiện.

Nhưng Cố Thánh không vạch trần cô, vậy thì cô không phải trốn tránh.

Bùi Diệp cho mình thêm mấy tấm phù tàng hình, tốn sức di chuyển chân ngắn, như chú ngựa nhỏ nhanh nhẹn chạy bắt kịp bước chân những người này. Tầm mắt người giấy nhỏ không thuận tiện lắm, cô nhìn ai cũng phải cố ngước đầu.




Người khác đi một bước, cô phải đi mấy chục bước!

Lúc này, Cố Thánh đi phía trước đi chậm lại.

Y còn nghiêng đầu nhìn về vị trí Bùi Diệp một cái.

Một người một tờ giấy yên lặng đối mặt một giây, sau đó ăn ý dịch ra.

Lúc này, Cố Thánh làm động tác nhỏ.

Bùi Diệp mày nhướng nhẹ, nhìn đôi chân dài hơi duỗi ra của Cố Thánh, quyết định ngồi nhờ một chuyến.

Dưới chân dùng lực, nhảy lên ống quần tây của Cố Thánh.

Nhẹ nhàng linh hoạt leo trèo, rồi nhảy lên bờ vai của y, tầm mắt rộng mở quang đãng.

Chà, đây đúng là ghế vip xịn xò!

Gia chủ Túc gia mời Cố Thánh ngồi xuống, Cố Thánh cũng không khách khí,
tư thái thanh thản ngồi xuống, phảng phất nơi này không phải Túc gia mà là Cố gia.

Không đợi gia chủ Túc gia mở miệng thăm dò ý đồ y đến, mở lời đã vào thẳng vấn đề.

"Hôm nay tôi đến không chỉ vì phúng viếng, quan trọng hơn là -- Tự mình tới nghe ngóng một ít chuyện. Tin dữ của Dương gia chưa tản mây đen, người thừa kế Túc gia lại xảy ra chuyện, ngài không cảm thấy hai chuyện này quá trùng hợp? Lần tiếp theo sẽ là nhà nào đây?"

Nhắc đến con trai yêu quý chết thảm, sắc mặt gia chủ Túc gia âm trầm ba phần.

Cố Thánh phảng phất không thấy biểu lộ của gia chủ Túc gia, "Thực không dám giấu giếm, anh trai tôi đi về cõi tiên chỉ để lại ba đứa cháu. Đứa út vô tích sự, cả ngày sống phóng túng không quan tâm chính sự. Thằng cả quanh năm suốt tháng sinh bệnh, nói khó nghe một chút chính là ma bệnh rời ấm thuốc không sống được. Chỉ có Tiểu Nhị còn mấy phần hi vọng, thiên phú cũng ổn. Nếu không ngoài dự tính, tương lai sẽ giao Cố gia cho nó. Nếu cả nó cũng xảy ra chuyện, Cố gia tổn thất nặng nề không nói, sau khi tôi nhắm mắt cũng không có mặt mũi đi gặp anh trai."

Nét mặt của y rất lãnh đạm, nhưng lời nói ra rất thành khẩn.

Phảng phất y chính là người chú tốt lo lắng cho an nguy người thừa kế, lo lắng tin dữ của Dương gia và Túc gia cũng sẽ giáng xuống Cố gia.

"Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, chúng ta đâu phải mới giao thiệp lần một lần hai."

Cố Thánh trực tiếp hỏi: "Có đầu mối về thế lực ám hại cậu nhà chưa?"

Vẻ mặt gia chủ Túc gia hơi dữ tợn.




"... Đang tra... Chắc sẽ mau chóng có tin tức..."

Người giấy nhỏ Bùi Diệp ngồi xếp bằng trên vai Cố Thánh, cẩn thận xem xét phản ứng của gia chủ Túc gia.

Có vẻ đối phương ngày càng luống cuống đây.

Cố Thánh phụ họa nói: "Phải mau chóng, dù sao -- Thánh Nhật sắp đến."

Y nhắc hai chữ "Thánh Nhật", lông mày gia chủ Túc gia giật giật, trong vô thức tránh ánh mắt của Cố Thánh.

Đợi gia chủ Túc gia ý thức được phản ứng của mình hơi quá khích, muốn vãn hồi lại phát hiện Cố Thánh đang miệng cười nhưng mắt không cười nhìn chính mình.

Ông ta giả bộ tùy ý nói: "Cái này có liên quan gì đến Thánh Nhật?"

Cố Thánh nhắc nhở ông: "Túc gia canh phòng nghiêm ngặt, kẻ xấu có thể không kinh động bất luận kẻ nào giết hại cậu nhà -- Nếu như là Túc gia nội đấu còn tốt, nếu như là thế lực ngoài lai, há phải nói rõ bọn họ có thể bắt chước làm theo, tùy ý tổn thương bất kỳ người nào trong Túc gia? Túc gia như thế, sáu nhà còn lại có thể may mắn thoát khỏi? Thánh Nhật sắp đến, không thể có sơ suất. Nếu bất cẩn bị kẻ xấu chiếm vật thánh sẽ rất tệ."

Gia chủ Túc gia thấy Cố Thánh chuyển chủ đề đến Thánh vật cũng chính là tín vật Tháp Đen, nhịp tim càng nhanh.

Nội tâm càng hoảng, trên mặt càng tỉnh táo.

"Vật thánh là đồ vật quan trọng bậc nhất, Túc gia sẽ tự bảo vệ tốt, không phiền Cố Nhị gia nhọc lòng thay. Tuy rằng Túc gia bị đánh lén, nhưng đã tăng cường đề phòng, sẽ không để cho địch nhân có cơ hội thứ hai. Bọn họ dám đến thì phải để tính mạng lại! Ngược lại là Cố Nhị gia -- Ngài phải cẩn thận, kẻo bị địch nhân ám hại." Lão hồ ly ha ha cười bưng một tách trà, mượn tách trà che vẻ mất tự nhiên trên mặt, "... Lão già tôi mất một đứa con vô dụng còn có đứa khác có thể thay thế, Cố gia thì khác."

____________________________

Đào: Cmt cho có động lực full quyển nào mấy chế


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện