Editor: Đào Tử
_________________________
【 Chúc mừng người chơi 'A Cha' phát hiện mục tiêu có tiềm lực】
【 Mục tiêu có thể hàng phục, có thể thu đồ đệ 】
Bùi Diệp đang xem kịch, điện thoại treo trên cổ nhảy ra thông báo hệ thống.
Cô dành thời gian liếc nội dung rồi nhìn Quận chúa điêu ngoa một lượt, có chút ghét bỏ nhếch miệng, tắt màn hình điện thoại.
Trong lòng thuận tay vẽ một dấu ×× màu đỏ trên trán người này.
Tuy rằng là nhiệm vụ thu đồ đệ hệ thống cứng rắn đưa tới, nhưng Bùi Diệp cũng không muốn chấp nhận.
Cô có thể không ngại đồ đệ là người tốt hay là người xấu, dù sao có khốn nạn đặt trong tay cô cũng không dám giở trò xấu, nhưng cô để ý trí thông minh của đồ đệ --Vừa xuẩn vừa độc đến trong ngoài như một, thậm chí ngay cả ác ý trong lòng cũng không biết che giấu, loại ngộ tính này làm sao xuất sư từ tay cô?
Xuất sư thì không thể, ngược lại đưa tang có thể suy nghĩ một chút.
"Thích Thủy sư điệt, đứa bé thường thường noi gương phụ mẫu hay là trưởng bối trong nhà. Dưới tình huống bình thường, đứa bé có đức hạnh thế nào liền mang ý nghĩa trưởng bối đức hạnh thế ấy, nhưng cũng không bài trừ trúc xấu ra măng tốt hoặc là trúc tốt ra măng xấu, nhưng đây đều là tình huống số ít."
Phụ thân phiên vương khác họ của Quận chúa điêu ngoa quả thực làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, ví như gặp sắc nổi tà ý, thế mà nghĩ thừa dịp say rượu nhúng chàm thị nữ của nữ chính Phượng Tố Ngôn nhưng chưa thực hiện thành công. Phượng Tố Ngôn trở tay tặng ông ta gói đại lễ nhà tan người vong, Quận chúa điêu ngoa cũng chịu liên luỵ, hào quang không còn.
Thích Thủy như có điều suy nghĩ gật đầu, thuận tiện ghi nhớ.
Thiếu niên chân thành nói: "Hàm Ngư sư thúc dạy phải, sau này đệ tử hành tẩu bên ngoài chắc chắn sẽ quản lý bản thân, không bôi nhọ danh dự tông môn."
Đứa bé là gương phụ mẫu trưởng bối, như vậy tu sĩ tông môn chính là noi gương tông môn.
Đệ tư tông môn ưu tú thủ lễ, liền mang ý nghĩa tập tục tông môn trên dưới trong sạch.
Chắc Hàm Ngư sư thúc muốn thông qua ví dụ Quận chúa điêu ngoa dạy bảo cậu ta đạo lý này rồi.
Thích Thủy gật gật đầu.
Lưng thiếu niên áo trắng ưỡn thẳng hơn.
Bùi Diệp: "???"
Phượng Tố Ngôn không sợ uy hiếp, cười khẩy châm chọc: "Bản quận chúa? Ngươi nhìn ngươi giống Quận chúa gì? Tên ăn mày mặc long bào cũng không giống Hoàng đế, ngươi ăn mặc cao quý nhưng diện mạo tanh tưởi. Thái tử điện hạ sao có thể để ý loại con gái không tài không đức không não chỉ có khuôn mặt như ngươi?"
"Tiện tỳ, muốn chết à!"
Quận chúa điêu ngoa tăng tốc ngưng tụ đao gió, dự bị dùng đao gió chém Phượng Tố Ngôn thành muôn mảnh.
Đây là lần đầu Phượng Tố Ngôn nhìn thấy dạng "Phép thuật" này, nhưng đời trước cô từng là binh vương máu lạnh, làm gì có thời gian há hốc mồm. Lúc này liền quyết đoán, không để ý cỗ thân thể này vẫn còn yếu, thầm vận sức, dưới chân đạp một cái, lấn người đến trước người Quận chúa điêu ngoa, chân nhắm thẳng vào mặt. Một cước này đủ mười phần lực, đem người đạp bay ngược hơn một mét.
Đao gió bị ép đình chỉ, linh lực còn sót lại thành công phản phệ Quận chúa điêu ngoa.
Lại thêm đau nhức vì xương mũi bị đá lệch, thành công để gương mặt xinh đẹp diễm lệ của Quận chúa điêu ngoa đau đến vặn vẹo, đỏ xám đan xen.
Lúc này, hai người Bùi Diệp nghe được hiện trường bàn luận.
"... Phượng Tố Ngôn đã bị phế thiên phú linh căn, linh lực trống không, thế mà có thể thương tổn được Quận chúa?"
"... Chẳng lẽ là trước đó Phượng Tố Ngôn từng tu tập võ kỹ?"
"... Trông có vẻ là hạt giống luyện võ tốt, bằng hai chiêu phản kích vừa rồi của cô ta, động tác nhạy bén dứt khoát, ra tay tàn nhẫn quả quyết... Chỉ tiếc, lực hơi thiếu, nhìn chắc là do thân thể hư nhược... Chậc chậc, nếu có thể bồi dưỡng tốt chắc chắn sẽ là kỳ tài võ tu..."
Quần chúng mồm năm miệng mười nghị luận, thỉnh thoảng còn có thể nghe được một hai người lờ mờ là "Đại lão" ở một bên "Chỉ điểm giang sơn".
"Hàm Ngư sư thúc, nhìn tình hình này -- vị cô nương này đích thật là bị oan uổng."
"Đúng vậy, bị vu oan."
Thiếu niên vừa nhấc tay phải, vững vàng bắt lấy chuôi kiếm cõng ở trên lưng.
"Hàm Ngư sư thúc, bây giờ chúng ta ra tay?"
Chỉ đợi sư thúc nhà mình ra lệnh một tiếng cậu liền vọt vào trận cứu người.
Bùi Diệp lười nhác quay đầu, chuyển động tròng mắt liếc xéo Thích Thủy.
"Động cái gì mà động, nhẫn nại."
Thiếu niên Thích Thủy nghi hoặc, không nhịn được toát ra vẻ quan tâm.
Cô nương này bị phế thiên phú linh căn, thân thể lại suy yếu mệt mỏi, làm sao có thể là đối thủ của Quận chúa điêu ngoa?
"Tiện nhân!!! Phượng Tố Ngôn!!!"
Thanh âm vừa lanh lảnh vừa cao vút, ngang ngược xông vào màng nhĩ, kích thích nổi da gà la liệt.
Quận chúa điêu ngoa