(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Sao ngươi hay ra dẻ quá à


trước sau

Editor: Đào Tử

_________________________

【 Chúc mừng người chơi 'A Cha' phát hiện mục tiêu có tiềm lực】

【 Mục tiêu có thể hàng phục, có thể thu đồ đệ 】

Bùi Diệp đang xem kịch, điện thoại treo trên cổ nhảy ra thông báo hệ thống.

Cô dành thời gian liếc nội dung rồi nhìn Quận chúa điêu ngoa một lượt, có chút ghét bỏ nhếch miệng, tắt màn hình điện thoại.

Trong lòng thuận tay vẽ một dấu ×× màu đỏ trên trán người này.

Tuy rằng là nhiệm vụ thu đồ đệ hệ thống cứng rắn đưa tới, nhưng Bùi Diệp cũng không muốn chấp nhận.

Cô có thể không ngại đồ đệ là người tốt hay là người xấu, dù sao có khốn nạn đặt trong tay cô cũng không dám giở trò xấu, nhưng cô để ý trí thông minh của đồ đệ --Vừa xuẩn vừa độc đến trong ngoài như một, thậm chí ngay cả ác ý trong lòng cũng không biết che giấu, loại ngộ tính này làm sao xuất sư từ tay cô?

Xuất sư thì không thể, ngược lại đưa tang có thể suy nghĩ một chút.

"Thích Thủy sư điệt, đứa bé thường thường noi gương phụ mẫu hay là trưởng bối trong nhà. Dưới tình huống bình thường, đứa bé có đức hạnh thế nào liền mang ý nghĩa trưởng bối đức hạnh thế ấy, nhưng cũng không bài trừ trúc xấu ra măng tốt hoặc là trúc tốt ra măng xấu, nhưng đây đều là tình huống số ít."

Phụ thân phiên vương khác họ của Quận chúa điêu ngoa quả thực làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, ví như gặp sắc nổi tà ý, thế mà nghĩ thừa dịp say rượu nhúng chàm thị nữ của nữ chính Phượng Tố Ngôn nhưng chưa thực hiện thành công. Phượng Tố Ngôn trở tay tặng ông ta gói đại lễ nhà tan người vong, Quận chúa điêu ngoa cũng chịu liên luỵ, hào quang không còn.

Thích Thủy như có điều suy nghĩ gật đầu, thuận tiện ghi nhớ.

Thiếu niên chân thành nói: "Hàm Ngư sư thúc dạy phải, sau này đệ tử hành tẩu bên ngoài chắc chắn sẽ quản lý bản thân, không bôi nhọ danh dự tông môn."

Đứa bé là gương phụ mẫu trưởng bối, như vậy tu sĩ tông môn chính là noi gương tông môn.

Đệ tư tông môn ưu tú thủ lễ, liền mang ý nghĩa tập tục tông môn trên dưới trong sạch.

Chắc Hàm Ngư sư thúc muốn thông qua ví dụ Quận chúa điêu ngoa dạy bảo cậu ta đạo lý này rồi.

Thích Thủy gật gật đầu.

Lưng thiếu niên áo trắng ưỡn thẳng hơn.

Bùi Diệp: "???"

Phượng Tố Ngôn không sợ uy hiếp, cười khẩy châm chọc: "Bản quận chúa? Ngươi nhìn ngươi giống Quận chúa gì? Tên ăn mày mặc long bào cũng không giống Hoàng đế, ngươi ăn mặc cao quý nhưng diện mạo tanh tưởi. Thái tử điện hạ sao có thể để ý loại con gái không tài không đức không não chỉ có khuôn mặt như ngươi?"

"Tiện tỳ, muốn chết à!"

Quận chúa điêu ngoa tăng tốc ngưng tụ đao gió, dự bị dùng đao gió chém Phượng Tố Ngôn thành muôn mảnh.

Đây là lần đầu Phượng Tố Ngôn nhìn thấy dạng "Phép thuật" này, nhưng đời trước cô từng là binh vương máu lạnh, làm gì có thời gian há hốc mồm. Lúc này liền quyết đoán, không để ý cỗ thân thể này vẫn còn yếu, thầm vận sức, dưới chân đạp một cái, lấn người đến trước người Quận chúa điêu ngoa, chân nhắm thẳng vào mặt. Một cước này đủ mười phần lực, đem người đạp bay ngược hơn một mét.

Đao gió bị ép đình chỉ, linh lực còn sót lại thành công phản phệ Quận chúa điêu ngoa.

Lại thêm đau nhức vì xương mũi bị đá lệch, thành công để gương mặt xinh đẹp diễm lệ của Quận chúa điêu ngoa đau đến vặn vẹo, đỏ xám đan xen.

Lúc này, hai người Bùi Diệp nghe được hiện trường bàn luận.

"... Phượng Tố Ngôn đã bị phế thiên phú linh căn, linh lực trống không, thế mà có thể thương tổn được Quận chúa?"

"... Chẳng lẽ là trước đó Phượng Tố Ngôn từng tu tập võ kỹ?"

"... Trông có vẻ là hạt giống luyện võ tốt, bằng hai chiêu phản kích vừa rồi của cô ta, động tác nhạy bén dứt khoát, ra tay tàn nhẫn quả quyết... Chỉ tiếc, lực hơi thiếu, nhìn chắc là do thân thể hư nhược... Chậc chậc, nếu có thể bồi dưỡng tốt chắc chắn sẽ là kỳ tài võ tu..."

Quần chúng mồm năm miệng mười nghị luận, thỉnh thoảng còn có thể nghe được một hai người lờ mờ là "Đại lão" ở một bên "Chỉ điểm giang sơn".

"Hàm Ngư sư thúc, nhìn tình hình này -- vị cô nương này đích thật là bị oan uổng."

"Đúng vậy, bị vu oan."

Thiếu niên vừa nhấc tay phải, vững vàng bắt lấy chuôi kiếm cõng ở trên lưng.

"Hàm Ngư sư thúc, bây giờ chúng ta ra tay?"

Chỉ đợi sư thúc nhà mình ra lệnh một tiếng cậu liền vọt vào trận cứu người.

Bùi Diệp lười nhác quay đầu, chuyển động tròng mắt liếc xéo Thích Thủy.

"Động cái gì mà động, nhẫn nại."

Thiếu niên Thích Thủy nghi hoặc, không nhịn được toát ra vẻ quan tâm.

Cô nương này bị phế thiên phú linh căn, thân thể lại suy yếu mệt mỏi, làm sao có thể là đối thủ của Quận chúa điêu ngoa?

"Tiện nhân!!! Phượng Tố Ngôn!!!"

Thanh âm vừa lanh lảnh vừa cao vút, ngang ngược xông vào màng nhĩ, kích thích nổi da gà la liệt.

Quận chúa điêu ngoa

che mặt đau nhức, lỗ mũi mất khống chế chảy xuống hai hàng máu mũi đỏ tươi, vàng bạc châu ngọc bên trên mái tóc lệch ra rơi rớt, bộ dạng chật vật khỏi phải bàn, làm gì còn khí thế diễm lệ bức người? Cố tình lại ở trước mặt mọi người, biết bao bình dân đê tiện vây xem, mặt mũi Quận chúa điêu ngoa mất sạch. Xấu hổ giận dữ oán hận đồng thời sát tâm của cô ta với Phượng Tố Ngôn vọt lên đỉnh điểm.

"Nạp mạng đi!"

Quận chúa điêu ngoa chật vật mặt lại đầy máu trông có chút buồn cười.

Nhưng đám người ở đây -- không bao quát đoàn người Lăng Tiêu tông -- lại cười không nổi, bởi vì Quận chúa điêu ngoa chơi lớn rồi.

Phượng Tố Ngôn mất sức, lúc này đã không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quận chúa điêu ngoa tụ lực.

"Đi chết đi!"

Quận chúa điêu ngoa ném ra đám lửa to bằng một người.

Chỗ đám lửa bay qua, nhiệt độ không khí tăng cao, thậm chí bị hơi nóng thiêu đốt đến ngột ngạt.

Thiếu niên Thích Thủy vô thức nắm chặt chuôi kiếm muốn cứu người, lại bị sư thúc nhà mình ấn bả vai không thể động đậy.

Cậu vội la lên: "Sư thúc!"

Vừa dứt lời, bầu trời hạ xuống một vệt ánh sáng.

Đám lửa đụng phải tia sáng này, như băng tuyết gặp nắng gắt, hòa tan thành hư vô.

Phượng Tố Ngôn đã nhắm mắt lại chuẩn bị bị đám lửa đốt thành tro bụi, thiêu đốt trong dự đoán không giáng lâm, ngược lại bị một cơn gió mát mang theo hương hoa quất vào mặt. Làn gió thổi tới, thể lực hao hết lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng khôi phục, vết thương cũng khép lại.

Bùi Diệp nói: "Gọi sư thúc cũng vô dụng, còn một sư thúc nữa cơ. Không muốn bị Ngọc Cẩn sư thúc của con ghi vào sổ nhỏ, yên tĩnh làm quần chúng ăn dưa đi."

Đúng vậy, Ngọc Cẩn chân nhân ra sân.

Tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc ra sân.

Giống như miêu tả dài ngoằng hồi trước, Ngọc Cẩn chân nhân ngồi trên pháp khí kiệu tiên mười tám mỹ nữ lên sân khấu.

Mưa hoa ngập trời mở đường, vạn trượng ánh sáng trải đường, kiệu tiên lưu ly bảy màu sáng rực lấp lánh.

Phượng Tố Ngôn chống đất, lớn mật ngẩng đầu.

Gió nhẹ vừa hay quét đến, xốc màn che lông trắng.

Nhìn thoáng qua làm Phượng Tố Ngôn ngẩn ngơ.

Cô chưa bao giờ thấy người tinh xảo đẹp mắt như thế, phảng phất sợi dây nào đó trong tim thầm lung lay một chút.

Mười tám vị mỹ nhân đứng bên cạnh kiệu cúi người hành lễ, màn che lông trắng tự động mở ra, tiên nhân áo trắng bay ra từ trong kiệu. Bách tính nước Hoa Chi đã sớm quỳ đầy đất, tất cả mọi người hạ thấp xuống, tự nhiên làm nổi bật những người đặc biệt "Hạc giữa bầy gà" vẫn còn đứng.

Thiếu niên Thích Thủy: "???"

Sao Ngọc Cẩn sư thúc lại tới đây?

Chẳng lẽ Ngọc Cẩn sư thúc không đành lòng tới cứu người?

Quả nhiên là Ngọc Cẩn sư thúc, Chấp pháp trưởng lão của Lăng Tiêu tông, người đẹp lại thiện tâm, khó trách nhiều đệ tử tông môn thích y như vậy.

Thiếu niên Thích Thủy tỏ vẻ đã hiểu thông thấu.

Bùi Diệp nhìn tình cảnh này, chỉ có thể lộ ra nụ cười xấu hổ mà không mất đi lễ phép.

Nếu bàn về làm dáng, không ai chơi lại Ngọc Cẩn chân nhân.

Cái gì mà tức giận phất tay áo lên lầu?

Cô có lý do hoài nghi Ngọc Cẩn chân nhân là lên lầu trang điểm, thay quần áo mới sạch sẽ thơm ngào ngạt hơn, còn là quần áo mới vừa được giặt sạch hong khô, trông vừa sạch sẽ vừa tiên khí bồng bềnh, hơi tới gần còn có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người y truyền đến.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện