(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Thu đồ Đệ


trước sau

Editor: Đào Tử

_____________________________

Nếu như không phải trường hợp không cho phép, Bùi Diệp thật muốn đến trước mặt hỏi Ngọc Cẩn chân nhân một chút.

【 Mù mắt ta có chỗ tốt gì với ngươi à? 】

Bùi Diệp hoài nghi sâu sắc Ngọc Cẩn chân nhân là thiết lập nhân vật ngoài lạnh trong ngựa bà.

Ngoại trừ Bùi Diệp, không ai cảm thấy Ngọc Cẩn chân nhân đang làm màu, trên thực tế đúng là Ngọc Cẩn chân nhân không phải đang làm màu, thậm chí không phải tới vì Phượng Tố Ngôn.

Trước khi y bái sư Lăng Tiêu tông, từng là Thái tử nước Hoa Chi đại lục Thiên Lan.

Các huynh đệ tỷ muội khác chẳng có cửa tranh đoạt với y.

Dáng dấp trắng trẻo đáng yêu, đầu óc cực kì thông minh, sáu tuổi thức tỉnh hệ thống thiên phú sáu sao SSR hiếm thấy, không cần trải qua khảo nghiệm sơn môn liền được Lão Chưởng môn Lăng Tiêu lúc bấy giờ đặc cách thu làm đồ đệ. Y trời sinh đã định sẽ đi con đường này, tu luyện chẳng hề có chướng ngại.

Đảm nhiệm Chấp pháp trưởng lão, trở thành một trong Ngũ trưởng lão của Lăng Tiêu tông, thực lực còn mạnh hơn Đại sư huynh nhập môn trước mấy trăm năm, đứng ở bờ thắng của đời người.

Chỉ là thời gian tu luyện lớn, tính cách của y càng lãnh đạm hơn, lại thêm thân nhân ở phàm tục theo thời gian dần trôi từ từ rời khỏi y, thậm chí y không nhớ rõ đã bao lâu mình chưa có trở về. Lúc này đến thu đồ đệ, muốn chào hỏi cùng hoàng thất nước Hoa Chi trước.

Dù sao cũng là xuất thân hoàng thất phàm tục, thực chất bên trong vô cùng so đo lễ nghi.

Y đặc biệt thay đổi phục sức, mặc trang phục Chấp pháp trưởng lão Lăng Tiêu tông, chuẩn bị đi gặp hoàng thất.

Nửa đường bay trên không trung phát hiện có dị dạng, bấm ngón tay tính toán thế mà có dính dấp với bản thân, liền xuống xem thử.

Pháp khí kiệu tiên mười tám mỹ nữ bay xuống, Ngọc Cẩn chân nhân nhanh nhẹn đáp xuống đất, cặp mắt lãnh đạm cụp xuống, rơi vào Phượng Tố Ngôn chật vật nằm sấp trên mặt đất. Duyên phận là thứ rất huyền diệu, khi y đến gần Phượng Tố Ngôn, liền biết cô là truyền nhân thiên định của mình.

Nhìn Phượng Tố Ngôn, rồi nhìn lại Quận chúa điêu ngoa ánh mắt đờ đẫn sợ hãi quỳ trên đất, cuối cùng liếc mắt vào vũng máu "Thú thủ trinh".

Y nhớ tới lời đồn nghe được ở khách điếm.

"Ngươi chính là Phượng Tố Ngôn?"

"Là tiểu nữ!"

Mặc dù Ngọc Cẩn chân nhân không có phóng thích uy thế, nhưng là đệ nhất chiến lực của Lăng Tiêu tông, dù chỉ bật ra một chút uy thế, người bình thường cũng chịu không nổi. Cỗ thân thể Phượng Tố Ngôn còn bị bạo lực phế đi thiên phú linh căn, thể cốt yếu ớt cực kì, nhưng cô vẫn cắn răng ráng chống đỡ.

Lúc này, Quận chúa điêu ngoa cũng tới hành lễ.

Tiếng nói nũng nịu ngọt ngào, nghe không ra cuồng loạn bén nhọn chói tai lúc trước.

"Tiểu nữ là Chiêu Dung quận chúa nước Hoa Chi, không biết tiên nhân đường xa đến có chuyện gì?"

Ngọc Cẩn chân nhân không có đáp lại.

Chỉ là dùng hai mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm Phượng Tố Ngôn, phảng phất cô là một vấn đề khó, khiến lòng y trăm mối vẫn không có cách giải.

Quận chúa điêu ngoa thầm tích súc phẫn nộ...

Bùi Diệp mang theo thiếu niên Thích Thủy tiến lên.

Quận chúa điêu ngoa thấy thế quát lớn.

"Dân đen dừng lại, ai cho phép ngươi tới gần tiên nhân!"

Ai ngờ tiên nhân áo trắng trước mắt hô một tiếng "Hàm Ngư sư tỷ" với người đó.

"Phụt -- "

Âm thanh rất ở tại lúc này đặc biệt rõ ràng.

Ngọc Cẩn chân nhân cúi đầu nhìn lại, bắt được ý cười còn chưa tới kịp thu của Phượng Tố Ngôn.

"Vì sao ngươi bật cười?"

Phượng Tố Ngôn cơ trí nghĩ ra lý do hợp lý: "Con nhỏ điêu ngoa ấy mở mắt chó coi thường người khác, quát lớn sư tỷ của tiên nhân là 'Dân đen', muốn nịnh nọt tranh công, ai ngờ tiên nhân đúng là sư đệ người ta -- vỗ mông ngựa mà vỗ hụt, đương nhiên làm người ta bật cười."

Bùi Diệp âm thầm bĩu môi.

Nói còn êm tai hơn hát.

Rõ ràng là chế giễu cái danh xưng "Hàm Ngư" này.

Nhưng người ta nói có lý có trấu, sắc mặt Quận chúa điêu ngoa bị vả mặt đặc sắc như bảng pha màu.

Thu liễm si mê với tiên nhân, âm dương quái khí cảnh cáo Ngọc Cẩn chân nhân không nên nhúng tay "Quốc sự" của nước Hoa Chi.

Cô ta là Quận chúa Hoàng đế thương yêu nhất, tu sĩ tầm thường cũng không dám đắc tội cô ta.

Chỉ mấy câu, nhanh chóng đạp trúng mìn.

Ngọc Cẩn chân nhân lạnh nhạt nói: "Quân vương không lo triều chính, dung túng các ngươi làm mất mặt, để bách tính thiên hạ chế nhạo, đích thật là nên nhúng tay."

Quận chúa điêu ngoa nghe vậy da mặt giần giật, quét qua kiêng kị vừa rồi.

Chỉ vào Ngọc Cẩn chân nhân bén nhọn kêu la.

"Lớn mật! Ngươi có biết sư phụ bản quận chúa là ai? Nói chuyện cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi!"

Ngọc Cẩn chân nhân cũng không có nói nhảm, phất tay áo trực tiếp làm gãy xương ngón tay Quận chúa điêu ngoa vươn

ra.

"Bất luận sư phụ ngươi là ai, dạy dỗ ra đồ đệ vô lễ khiếm nhã như vậy, có thể thấy con người cũng chả ra sao. Kẻ đó không có dạy ngươi cái gì gọi là 'Tôn kính bề trên', ta bèn đi quá giới hạn dạy ngươi một bài học, ghi nhớ thật lâu!" Ngọc Cẩn chân nhân mặt như băng sương, Quận chúa điêu ngoa ôm ngón tay kêu rên liên hồi.

Sau đó hoàng thất nghe thấy động tĩnh chạy đến muốn làm chỗ dựa cho Quận chúa điêu ngoa, để điêu dân biết một chút ai mới là ba ba.

Kết quả vừa mới đối mặt đã bị vả, nhao nhao quỳ đầy đất.

Ngọc Cẩn chân nhân không phải ba ba của bọn họ, nhưng là ba ba ba ba ba ba...

Lão tổ tông!

Phượng Tố Ngôn cảm thấy kinh ngạc.

Không ngờ thanh niên tướng mạo chỉ chừng hai lăm hai sáu, lại hơn mấy trăm tuổi!

Ngọc Cẩn chân nhân không thích liên hệ cùng đời sau của huynh đệ tỷ muội, chuẩn bị xử lý xong việc liền đi.

Y mở miệng hỏi thăm lai lịch thân phận của Phượng Tố Ngôn.

Một thiếu niên mặc xiêm y màu vàng ra mặt giải thích chân tướng.

Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Nếu con bé đã chứng minh được trong sạch, hoàng thất chuẩn bị xử trí việc này như thế nào?"

Thiếu niên cung kính nói: "Lúc trước sự việc huyên náo quá lớn, trên dưới nước Hoa Chi đều biết được. Cô gái thanh danh bừa bộn thế ấy, thiên phú linh căn bị phế dĩ nhiên không thể làm chính phi của Thái tử... Hoàng thất sẽ mau chóng điều tra rõ chân tướng, trả lại công đạo cho cô ấy."

Phượng Tố Ngôn nghe vậy trong lòng bốc hỏa.

Bị vu oan hãm hại cứ như vậy xong việc rồi?

Bọn họ chỉ động nước bọt một cái, dễ dàng phế thiên phú cỗ thân thể này, nguyên chủ còn vì cái này mất mạng. Nguyên chủ tính toán Hoàng thái tử, để Hoàng thái tử bị người ta lên án thất đức háo sắc là nguyên chủ không đúng, nhưng sai đến đâu cũng không nên trả cái giá thảm như vậy.

Ánh mắt Phượng Tố Ngôn lóe ra sát ý lạnh lẽo.

Chỉ là cô không dám để người ta phát hiện, từ đầu đến cuối cúi thấp đầu.

Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Đền bù thì không cần."

Đám người ngạc nhiên không hiểu, Bùi Diệp thích hợp chen lời.

"Lời Ngọc Cẩn sư đệ có nghĩa khác nha, đệ đâu phải là gì của cô nàng này, nào có tư cách quyết định thay người ta muốn đền bù hay không?"

Lúc này đám người mới chú ý tới cơ hồ là không Hàm Ngư chân nhân cảm giác tồn tại gần như bằng không và sư điệt đi cùng cô.

Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Không có nghĩa khác, đệ quyết định thu con bé làm đồ đệ, đền bù hoàng thất cho dĩ nhiên không lọt nổi mắt xanh của nó."

Lời vừa nói ra, quanh mình vỡ tổ.

Bên hoàng thất sắc mặt còn đặc sắc hơn Quận chúa điêu ngoa.

Bùi Diệp nói: "Sư đệ muốn đoạt đồ đệ với sư tỷ sao? Sư tỷ cũng nhìn trúng con bé."

Đám người hoài nghi nhân sinh.

Phượng Tố Ngôn cũng chỉ là thiên phú bốn sao cấp R, trước kia không ai chú ý, bây giờ bị phế căn cơ, ngược lại thành bánh trái thơm ngon bị đại lão đoạt?

Ngọc Cẩn chân nhân từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng lạnh nhạt.

"Hàm Ngư sư tỷ, trong đời đệ chỉ có một đệ tử như thế, sư tỷ cũng không có biện pháp trị liệu hữu dụng, thu cũng vô ích."

Bùi Diệp nói: "Nhưng dù sao tỷ cũng phải thu một đứa, không thì hai tay trống trơn về sơn môn làm sao gặp Chưởng môn sư huynh?"

Ngọc Cẩn chân nhân tiện tay chỉ hướng thiếu niên mặc xiêm y màu vàng.

"Nó cho tỷ."

Thiếu niên: "???"

Lão tổ tông nói cái gì???


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện