Editor: Đào Tử
____________________________
Hoàng thái tử và Phượng Tố Ngôn hai mặt nhìn nhau, im ắng xấu hổ chảy xuôi giữa hai người.
Nói đúng ra là Hoàng thái tử xấu hổ, mà Phượng Tố Ngôn chỉnh trang đơn giản sau đó liền bày dáng vẻ ngoan ngoãn thuận theo, bộ dạng yên lặng phù hợp với tên cô, Tố Ngôn - ít nói, tới hô hấp cũng nhẹ không nghe thấy, phảng phất một bức tượng bùn không có hô hấp, khiến người ta nhìn không thấu.
"Điện hạ nhìn ta vậy làm gì?"
Phượng Tố Ngôn từng làm lính đánh thuê ám sát không thích bị người ta nhìn chằm chằm.
"Sau này, hai ta cũng coi như sư huynh muội đồng môn, liền khuyên cô một câu -- kiềm chế ý đồ xấu của cô!"
Phượng Tố Ngôn nghe vậy nở nụ cười.
"Điện hạ hình như hiểu lầm rồi."
Nguyên chủ Phượng Tố Ngôn tính toán Hoàng thái tử, không chỉ vì muốn trèo nhành cao, thoát khỏi sự uy hiếp của đích mẫu, quan trọng nhất là thích Hoàng thái tử.
Có lẽ vị thiếu niên này trước mặt cũng không nhớ rõ cậu ta từng tình cờ cứu một cô nhóc suýt bị người ta bắt cóc.
Cô nhóc ấy chính là Phượng Tố Ngôn hồi nhỏ.
Nhưng đó là tình cảm của nguyên chủ, hiện tại Phượng Tố Ngôn không có một chút xíu hứng thú với oắt con mới mười mấy tuổi này.
"Ta có thể hiểu lầm cái gì?"
"Thái tử điện hạ cho rằng ta thích ngài sao?"
Thiếu niên nhếch môi, thời điểm nghiêm túc, hai mắt lại có mấy phần rất giống Ngọc Cẩn chân nhân, cậu nói: "Cho dù không phải thích, cô cũng có tính toán vị trí Thái tử phi. Tuy rằng cô bị kẻ gian tính toán bị hiểu lầm tư thông với người ta, nhưng cô giở trò xấu tính kế người khác lại là sự thật."
"Uy, hai con nói cái gì đó?"
Một cánh tay khoác lên bờ vai không rộng của thiếu niên, đột nhiên có trọng lượng đè phía trên làm thiếu niên suýt lệch thân thể.
"Ta có thể dự thính một hai hay không?"
Trên mặt Phượng Tố Ngôn không có phản ứng, trong lòng thì hãi nhiên giật mình.
Vị Hàm Ngư chân nhân này đến gần hồi nào?
Cô lại chẳng hề cảm giác được...
Đây chính là sức mạnh của tiên nhân?
Thiếu niên thấy rõ người tới là ai, vội vàng hành lễ nói: "Đồ nhi bái kiến sư tôn."
Bùi Diệp khoát khoát tay: "Đừng vội gọi ta là sư tôn."
Thiếu niên đổi sắc mặt, cho rằng Bùi Diệp không nguyện ý nhận mình.
"Con nghe ta nói trước rồi quyết định muốn bái sư hay không, bái nhập môn hạ của ta, chỉ có hai lựa chọn."
Thiếu niên nói: "Xin sư... Chân nhân nói rõ."
Bùi Diệp duỗi ra hai ngón tay nói: "Một là tu luyện cho tốt, tranh thủ dựa dẫm vào ta xuất sư, rồi đi thiên địa rộng lớn hơn xông xáo. Nếu như con không ăn được trái đắng, muốn trộm lười hoặc là rời khỏi đều không được. Đồ đệ của ta, hoặc là xuất sư, hai là đưa tang, hiểu không?"
Ngữ điệu doạ người lần này làm hai thiếu niên cả kinh nói không ra lời.
Hoàng thái tử bị hù dọa.
Nhưng cậu nhanh chóng kịp phản ứng, cung kính hành đại lễ: "Một ngày làm sư, trọn đời làm phụ. Người làm phụ làm sư, tự nhiên đều có một kỳ vọng thấy được lòng thành của đồ đệ. Đệ tử nguyện ý bái chân nhân làm sư phụ, về sau chắc chắn sẽ chuyên cần không ngừng, không làm hỏng thanh danh sư tôn."
Nhìn thiếu niên chân thành trước mặt, "Lương tâm" bỏ nhà ra đi nhiều năm của Bùi Diệp đau đớn từng hồi.
"Con không hối hận là được, đứng lên đi."
Thiếu niên Thích Thủy vây xem toàn bộ hành trình: "..."
Đợi vị sư đệ này đến Lăng Tiêu tông nghe ngóng một vòng là cậu ta sẽ biết hối hận.
"Hình như ta vẫn chưa biết tên của con, con gọi là Ngọc gì?"
"Sư tôn, đồ nhi không họ 'Ngọc', đồ nhi họ Vân, tên Xung."
Bùi Diệp lại hỏi: "Vẫn chưa lấy chữ?"
Dù sao cũng là người ở phó bản cổ đại mấy năm, Bùi Diệp biết rõ người bối cảnh cổ đại chú trọng lễ nghi và tên chữ cỡ nào.
Nhưng câu trả lời của Vân Xung làm cô có chút kinh ngạc.
"Cái này vẫn chưa... Dự bị là chờ sau nhược quán... Có lẽ sẽ lấy..."
Bùi Diệp kinh ngạc: "Có lẽ?"
Cái gì gọi là "Có lẽ"?
Ý là sau này có khả năng ngay cả chữ cũng không lấy?
"Thôi, sau này ta sẽ lấy cho con, ngày sau giữ lại làm đạo hào dùng đi."
Vân Xung cung kính nói: "Đa tạ sư tôn ban chữ."
Lúc này Bùi Diệp mới chuyển ánh mắt với Phượng Tố Ngôn yên tĩnh làm phông nền.
"Bất luận lúc trước các con có ân oán gì, đã thành sư huynh muội đồng môn, nên yêu thương đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau, không thể nội đấu."
Phượng Tố Ngôn và Vân Xung không dám phản đối.
Bùi Diệp nhìn Phượng Tố Ngôn nói: "Đặc biệt là con -- "
Phượng Tố Ngôn bị đơn độc điểm danh trên mặt không hiện, nội tâm lại hơi hồi hộp một chút.
Bùi Diệp hỏi cô: "Con cảm thấy ta đang cố ý làm khó con?"
Phượng Tố Ngôn lắc đầu nói "Không dám".
Bùi Diệp nói: "Trên đường ta tới cũng nghe nói ân oán giữa các con, bất luận bên trong có bao nhiêu
ân oán gút mắc, những chuyện con làm đều không thỏa đáng. Cũng may mắn thế đạo này không chú trọng tiểu tiết, đường đường là quận chúa cũng có thể giống đàn bà đanh đá chửi ầm bên đường ra tay. Nếu gặp thế đạo để ý một chút, chỉ riêng việc tính kế Thái tử, nhẹ thì Thái tử bị Hoàng đế cảnh cáo, nặng thì mất Thánh tâm -- Địa vị Thái tử dao động ý mang ý nghĩa như thế nào, ta nghĩ con biết rõ. Hoàng thái tử không lên được ngai vàng có kết cục gì, con cũng rõ ràng."
Vân Xung nghe liên tục gật đầu.
Cậu cũng không nghĩ yêu cầu Phượng Tố Ngôn xin lỗi nhận lỗi, nhưng đối phương dám làm không dám chịu khiến cậu không thoải mái.
Cảm tạ sư tôn nói ra hết uất ức của cậu.
Thế là --
【 Độ thiện cảm của đồ đệ "Vân Xung" với người chơi 'A Cha' +5, giá trị hảo cảm sư đồ: 65 】
Phượng Tố Ngôn bị diss á khẩu không trả lời được.
Nguyên chủ có lỗi, nhưng cũng vì cái này mất mạng rồi.
Bùi Diệp cười nghiêng thân, nói bên tai cô ta một câu khiến gương mặt xinh đẹp của Phượng Tố Ngôn tái đi.
"Nếu con không nhận tội người cũ, vậy cũng chớ yên tâm thoải mái hưởng thụ trái ngọt người cũ nuôi dưỡng tốt."
Cái này giống như kế thừa di sản trưởng bối lại không chịu gánh vác nợ nần bọn họ để lại.
Trên đời này không có khả năng chỉ chiếm chuyện tốt lành.
Phượng Tố Ngôn kinh hãi: "Người -- "
Cô biết mình không phải nguyên chủ?
Bùi Diệp nhắc nhở cô: "Sư điệt, gọi sư bá."
Phượng Tố Ngôn xoắn xuýt một hồi.
"Người... Sư bá sẽ không nói với sư tôn chứ?"
Bùi Diệp nói: "Con thấy ta giống người ưa thích nói huyên thuyên? Tu vi Ngọc Cẩn sư đệ không tới nơi tới chốn nhìn không ra, đó là trách nhiệm của đệ ấy."
Ngọc Cẩn chân nhân muốn chuẩn bị đồ vật khôi phục thiên phú linh căn cho Phượng Tố Ngôn, vội vàng lên tiếng chào hỏi liền đi bế quan.
Bùi Diệp cảm thấy nhàm chán.
Đã nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vậy thì đánh đồ đệ một chút tiện giải sầu buồn tẻ.
Đồ đệ mới nhận: "???"
Bùi Diệp sai đồ đệ đi lấy một dải lụa tốt nhất.
Vân Xung sai người lấy mười mấy thớt đủ mọi màu sắc để Bùi Diệp chọn.
Dưới cái nhìn chăm chú của ba tiểu bối Thích Thủy, Vân Xung và Phượng Tố Ngôn, Bùi Diệp tiện tay phẩy tay áo một cái, một thớt tơ lụa mở rộng bay về phía cô.
"Nhìn kỹ!"
Ba tiểu bối ngừng thở.
Bùi Diệp móc ra một cây kéo nhỏ, cắt dải lụa tung bay trên không trung thành ba mươi sáu con người giấy nhỏ.
Không, lúc này nên gọi bọn chúng là "Người vải nhỏ".
Người vải nhỏ liên tiếp thức tỉnh, đứng lên, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Tay nhỏ lặng lẽ sờ sờ thân thể, phát hiện thân thể của bọn chúng mềm nhũn nhẹ nhàng.
Vân Xung hỏi: "Sư tôn muốn dạy đệ tử kỹ năng này sao?"
"Không -- là để con đánh với một con trong chúng nó. Con quá yếu, ta lo lắng ta sơ ý một tí sẽ đưa con về 'Sảnh phục sinh'."
Vân Xung: "..."
Bùi Diệp vỗ tay phát ra tiếng, một con người vải nhỏ xấu hổ ra khỏi hàng, đứng trước mặt Vân Xung mất tự nhiên.
Vân Xung lộ ra một thanh kiếm pháp cấp SR dùng ngàn vàng mua sắm trong cửa hàng.
Dù là đối thủ là một con người vải nhỏ, cậu cũng không dám chủ quan.
"Xin chỉ giáo."
Người vải nhỏ bụm mặt, xấu hổ gật đầu.
Vân Xung: "..."
_(:з)∠)_
Đứa nhóc như này... Cậu có chút cảm giác không xuống tay được.