Editor: Đào Tử
________________________
"Lão tổ tông, vãn bối không..."
Thiếu niên còn chưa nói xong bị Ngọc Cẩn chân nhân cắt ngang.
"Hàm Ngư sư tỷ chính là một trong năm vị chân nhân của Lăng Tiêu tông, thời gian nhập môn còn trước ta, nếu tỷ ấy nguyện ý thu con làm đồ, sẽ thiệt cho con?" Ngọc Cẩn chân nhân vẫn lạnh mặt, tuy ngữ điệu không có chập trùng, nhưng người ngoài đều có thể nghe ra y có chút không vui.
Dòng dõi hoàng gia nhiều lắm, lão tổ tông đẩy ra một đứa cũng không đau lòng, còn có thể bớt một phần chi tiêu quốc khố đấy.
Thiếu niên há hốc mồm, biểu lộ tràn ngập vẻ "Ta làm sao mới có thể từ chối lão tổ tông mà không bị đánh chết".
Ngược lại là Phượng Tố Ngôn có lá gan dưới áp bách lạnh lẽo của Ngọc Cẩn chân nhân mở miệng.
"Tiên nhân, vị này chính là Hoàng thái tử hiện tại của nước Hoa Chi, hắn là thái tử... Sẽ không tiện đi theo tiên nhân tu luyện nhỉ?"
Biểu lộ của Ngọc Cẩn chân nhân...
Được rồi, y căn bản không có biểu lộ gì.
Chỉ là theo thói quen trầm mặc ba giây tiết lộ cảm xúc chân thực.
Y lãnh đạm trần thuật một câu.
"Ta đã từng là Thái tử."
Nếu như năm đó Ngọc Cẩn chân nhân không theo Lão Chưởng môn vào Lăng Tiêu tông, có lẽ hoàng thất nước Hoa Chi không tới phiên nhánh này truyền thừa.
Nhưng y nói xong, thành viên hoàng thất vừa mới đứng dậy không bao lâu lại phần phật đồng loạt quỳ dưới đất, đồng loạt cầu tình vì Hoàng thái tử.
Hoàng thất tự suy bụng ta ra bụng người.
Đây là điềm báo lão tổ tông Ngọc Cẩn chân nhân nổi giận, có phải cảm thấy Hoàng thái tử không biết điều hay không?
Nhưng trên thực tế lại là --
Ngọc Cẩn chân nhân trình bày một sự thật.
Thiên phú thiếu niên vẫn ổn, ở hoàng thất có thể tu luyện ra giống ôn gì?
Chẳng bằng theo bọn họ vào Lăng Tiêu tông, tu đại đạo, cầu trường sinh, mấy trăm năm sau trở về mình vẫn phong nhã hào hoa, những người quen năm đó-- Yêu thích hay chán ghét, hết thảy vào nấm mồ. Nhưng Ngọc Cẩn chân nhân kiệm lời lạnh lùng, lười nhác giải thích mình không hề tức giận.
Lúc này, thiếu niên áo vàng, cũng chính là Hoàng thái tử nước Hoa Chi cung kính nói.
"... Vãn bối tạ ơn lão tổ tông nâng đỡ, chỉ là -- "
Ngọc Cẩn chân nhân hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Thiếu niên nói: "Khi còn bé vãn bối đã bái sư."
"Bái sư?"
Ngọc Cẩn chân nhân nghe vậy tiến lên một bước, ra tay mau lẹ bắt lấy cổ tay thiếu niên, tra công pháp cậu tu một chút.
Sao lại là Lăng Tiêu tông?
"Con bái người nào trong Lăng Tiêu tông làm sư phụ?"
Thiếu niên nói: "Cái này cũng không rõ lắm, nhưng năm đó vị tiền bối ấy hứa hẹn nói đợi vãn bối trưởng thành sẽ thu."
Bởi vì vẫn chưa có chính thức thu đồ đệ, công pháp kỹ năng thiếu niên học tập đều chỉ là cơ sở chiếu mới Lăng Tiêu tông phải học.
Dù chỉ là chút cơ sở, đặt tại một nước nhỏ nông thôn trong đại lục cũng có thể là bảo bối được tôn sùng.
Còn nữa, tu sĩ chính thống cực ít trở mặt, chỉ dựa vào một hứa hẹn, thiếu niên cũng coi như là đệ tử ký danh của người ta.
"Giấu đầu lộ đuôi!" Ngọc Cẩn chân nhân thản nhiên nói, "Nếu thật có mục đích thu đồ, sao người kia còn chẳng để lại đạo hiệu?"
Lúc này, Bùi Diệp biến thành phông nền không thể không lên tiếng cắt ngang đối thoại của bọn họ.
"Ngọc Cẩn sư đệ à, dù sao hai ta cũng là đồng môn, xưng hô sư tỷ sư đệ với nhau nhiều năm, đệ lại ở trước mặt nói sư tỷ 'Giấu đầu lộ đuôi'?"
Ngọc Cẩn chân nhân: "..."
Hả?
Cái này có liên quan gì đến Hàm Ngư sư tỷ?
Thiếu niên: "???"
Lời này lượng tin tức hơi lớn!
Cậu kinh ngạc nhìn Bùi Diệp rồi nhìn lại lão tổ tông.
Bùi Diệp tiếp tục cười trêu ghẹo.
"Lão tổ tông của con thật hào sảng, vì nữ đồ đệ xinh xắn đáng yêu, tiện tay hứa hạt giống ta trông mười năm ra mất."
Đám người: "???"
Ngọc Cẩn chân nhân: "..."
Tính cách y lãnh đạm, không thích nói đùa, biểu lộ lạnh hơn trước mấy độ.
Phượng Tố Ngôn ứng biến nhanh chóng làm ấm bầu không khí, cô nói: "Tiên nhân, cái này chẳng phải đánh bừa mà trúng? Vốn là một đoạn duyên phận, bây giờ là duyên càng thêm duyên, có thể thấy Thái tử điện hạ đích thật là đồ đệ đã định của tiên nhân. Tiểu nữ đi quá giới hạn, chúc mừng tiên nhân có được đồ đệ tốt."
Biểu lộ Bùi Diệp có chút kỳ lạ.
Cô cho rằng thiết lập nhân vật nữ chính binh vương hẳn là loại hình lạnh lùng giống "Cầm mắt kính mang vào, toàn bộ kẻ địch go die".
Dầu gì cũng sẽ giống Hướng Thụy Quân trong nóng ngoài lạnh.
Tiếp xúc ngắn ngủi lại phát hiện cô nàng càng giống là một đóa hoa biết ăn nói luồn lách, miệng nhỏ quá ngọt.
Phượng Tố Ngôn chuyển bậc thang, Bùi Diệp cũng không tiện tiếp tục tranh cãi.
"Nếu cô nhóc này đã nói chúc mừng, ta không nhận giống như cũng là điềm xấu."
Hai tay Bùi Diệp vòng ngực