Editor: Đào Tử
____________________________
Nghe nói như thế, Vân Xung trong miệng nhét khăn tay miễn cưỡng ngưng tụ lực chú ý.
"Sau này chữ của con là 'Doanh Phụ' được chứ?"
Bây giờ thiếu niên Vân Xung bị khăn chặn miệng, không cách nào hỏi thăm lai lịch "Chữ" này, chỉ có thể nhờ thiếu niên Thích Thủy hỏi thay.
Bùi Diệp khó có kiên nhẫn giải thích cho ba người thiếu niên: "Con tên 'Xung', cái tên này vừa lúc phù hợp câu 'Đại thành nhược khuyết, kỳ dụng bất tệ; đại doanh nhược xung; kỳ dụng bất cùng'*, ta cảm thấy gọi 'Doanh Phụ' cũng không tệ. Tu trường sinh, vấn đại đạo, con đường này dài dằng dặc buồn tẻ, hy vọng sau này con có thể lúc nào cũng mang một trái tim khiêm tốn kính cẩn. Chớ quên bản tâm, giữ vững từ đầu đến cuối. Đây cũng là mong đợi của ta đối với con."
_ Cái gì hoàn toàn thì dường như khiếm khuyết mà công dụng lại không bao giờ hết; cái gì cực đầy thì dường như hư không mà công dụng lại vô cùng
Nói xong, cô trừng mắt nhìn.
Ánh mắt dường như đang nói "Ta lấy cái chữ này không tệ mà".
Qua nhiều phó bản như vậy, đây là lần đầu Bùi Diệp lấy chữ đứng đắn cho người ta.
Dựa theo thiết lập phó bản cổ đại, tên chữ đều là phụ mẫu hoặc là sư trưởng, danh sĩ đức cao vọng trọng lấy cho.
Đương nhiên không thể lấy chữ lung tung, loè loẹt cho Vân Xung.
Loại tên không chính thống hoặc là lấy chữ sắp xếp sắp xếp ngẫu nhiên càng không được.
Vốn cho rằng có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của đồ đệ hờ, không thể ngờ --
Người vải nhỏ đang ấn đại huyệt, cảm giác đau như tàu lượn đột nhiên cất cao khiến đầu thiếu niên đập đất.
Vân Xung: "QWQ "
Thật sự là quá đau... Huhu...
Bùi Diệp liếc mắt thấy người vải nhỏ đã khai thông xong, không có sao, lại gặp hai người Thích Thủy và Phượng Tố Ngôn ngồi ở một bên "Xem hình phạt"... Không phải, vây xem sư đệ/sư huynh tu luyện, Bùi Diệp vẫy vẫy tay với hai người bọn họ.
Ánh mắt hai người hướng về cô, im ắng hỏi thăm.
Bùi Diệp nói: "Các con cũng muốn thử một lần chứ?"
Da đầu thiếu niên Thích Thủy tê rần, đeo kiếm rút lui một bước.
Vân Xung trông quá khốc liệt, tê tâm liệt phế, cậu có chút bóng ma tâm lý.
Ngược lại là ánh mắt Phượng Tố Ngôn sáng lên, cười ngọt ngào nói: "Sư bá, hiện tại con cũng có thể sao?"
"Dĩ nhiên có thể, đây chẳng qua là giãn gân cốt đặt nền móng, không liên quan đến tu luyện."
Phượng Tố Ngôn kích động, Thích Thủy là sư huynh lớn tuổi nhất bọn họ cũng không thể nhát gan mất mặt.
Thế là bên cạnh Vân Xung lại có thêm hai người hưởng thụ 【 Huấn luyện thân thể cấp SSR】 "Huynh muội đồng cam cộng khổ".
Kinh mạch cơ thể tổng cộng chia mười hai kinh mạch, kỳ kinh bát mạch, mười hai kinh biệt, mười lăm mạch lạc, trong đó lại lấy mười hai kinh mạch làm chủ, phân tán khắp nơi trong cơ thể chia thành các nhánh, huyệt vị to nhỏ thì có 720 cái. Ngoài huyệt vị hiểm yếu, huyệt vị khác đều có thể thông linh khí, hoặc cường thân kiện thể, hoặc tỉnh táo minh mẫn. Toàn bộ thông một lần mới tính một đại chu thiên*, một đại chu thiên vô cùng vô cùng vô cùng dài!
_
Luyện vòng Đại chu thiên là vận khí lên toàn thể kinh mạch tác động vào các tạng phủ hết một chu kỳ.Phượng Tố Ngôn vẫn cho rằng năng lực chịu đựng của mình rất cao, dù sao kiếp trước cô là lính đánh thuê sát thủ xuyên thẳng qua mưa bom bão đạn.
Cho tới bây giờ --
Mùi vị dùng linh lực thông kinh mạch thế nào?
Vừa đau nhức vừa thoải mái, vừa thoải mái vừa đau nhức, càng đau nhức càng thoải mái, càng thoải mái càng đau nhức.
Thông kinh mạch lại thêm giãn gân cốt, kéo duỗi tứ chi.
Mùi vị vừa mệt vừa thoải mái, cô chịu đựng được.
Dù sao đâu đến nỗi như hai đứa bên cạnh chứ?
Lòng tự trọng của binh vương không cho phép cô cúi đầu.
Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi.
"Má, a ui -- cmn quá đau -- "
Phượng Tố Ngôn chỉ cảm thấy một giây như một năm.
Một canh giờ sau, Bùi Diệp đi ăn cơm, Ngọc Cẩn chân nhân tới.
Y nhìn thấy ba thiếu niên quần áo lộn xộn, tóc dài rối tung nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, chỉ có ngực chập trùng còn có thể nhìn ra bọn họ là người sống. Cẩn thận nhìn lại, phát hiện tấm thảm trên đất bị mồ hôi bọn họ làm ướt nhẹp, dẫn đến trong không khí hiện ra một chút mùi hôi chua.
"Các con làm cái gì vậy? Nằm rạp trên mặt đất còn ra thể thống gì?"
"Sư tôn, không phải Người đang bế quan à?"
Mặc dù cô và Ngọc Cẩn chân nhân quen biết mới nửa ngày, nhưng cô biết người trước mắt là chỗ dựa sinh tồn của cô ở thế giới này, tự nhiên không dám thất lễ với y. Thế là Phượng Tố Ngôn lấy ra trình độ nghiệp vụ mạnh nhất, miễn cưỡng dùng tay chân bủn rủn chống mặt đất bò dậy, lung la lung lay đứng thẳng.
Ngọc Cẩn chân nhân lãnh đạm nói: "Chuẩn bị một chút đồ vụn vặt, bế quan cũng không cần bao lâu."
Hai thiếu niên khác cũng đứng dậy theo.
Ngọc Cẩn chân nhân xem xét liền biết đẳng cấp thực lực bọn họ tăng lên một cấp.
Phượng Tố Ngôn bởi vì hệ thống thiên phú bị hủy, nhìn không ra tình huống đẳng cấp, nhưng
trạng thái kinh mạch đích thật là tốt hơn mới đây nhiều.
Ngọc Cẩn chân nhân hỏi: "Các con mới làm cái gì?"
Phượng Tố Ngôn trả lời: "Sư bá chỉ đạo bọn con tu luyện, giãn gân cốt mới kết thúc còn chưa kịp chỉnh đốn diện mạo đã gặp sư tôn."
"Giãn gân cốt?" Ngọc Cẩn chân nhân không biết nghĩ tới điều gì, khẽ cau mày nói, "Hàm Ngư sư tỷ chịu dạy, các con hãy học cho tốt."
Thiếu niên Thích Thủy nghiêm túc thỉnh giáo.
"Sư thúc, đệ tử có một chuyện không rõ."
Ngọc Cẩn chân nhân vẫn như cũ tích chữ như vàng.
"Nói."
Thiếu niên Thích Thủy nói: "Mới nãy hệ thống thiên phú thông báo nói giãn gân cốt là kỹ năng hiếm có sáu sao cấp SSR."
Cậu còn đột phá chướng ngại, tăng lên một cấp.
Mọi người đều biết, muốn thu hoạch được công pháp kỹ năng cấp SSR, thiên phú cũng phải đạt tới cấp bậc ấy mới có thể mở khóa cửa hàng. Hoặc là sư đồ truyền thừa, nhưng sư phụ truyền cho đồ đệ cũng có hạn chế. Nếu thiên phú đồ đệ rất thấp cũng chỉ có thể học một bộ phận, không cách nào học được nguyên bộ.
Rõ ràng Hàm Ngư sư thúc là thiên phú bốn sao cấp R.
Tại sao có thể có công pháp kỹ năng cao cấp như vậy?
Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Hàm Ngư sư tỷ vốn là thể tu còn có kế thừa gia môn, rất bình thường."
Thiếu niên Thích Thủy kinh ngạc.
"Đệ tử chưa từng nghe việc này."
Ngọc Cẩn chân nhân lâm vào im lặng kỳ lạ.
Cho đến khi --
"Sau này con sẽ biết, đợi khi con có tư cách tiến vào Thiên Bảo Các."
Thiên Bảo Các???
Ba thiếu niên nghe được từ ngữ xa lạ, hai mắt toát ra nghi ngờ thật lớn.
"Thiên Bảo Các là nơi ra sao?"
Ngọc Cẩn chân nhân nói một câu dài hiếm hoi: "Một chỗ không hạn chế đẳng cấp hệ thống thiên phú, chỉ cần có tài lực là có thể đi. Nơi đó sẽ bán rất nhiều vật hi hữu, không chỉ có là thiên tài địa bảo hoặc là công pháp kỹ năng, phàm là thứ con cần hầu hết đều có. Rất nhiều thứ đến cửa hàng hệ thống thiên phú cũng không có, thế gian chỉ có mấy bản. Hàm Ngư sư tỷ cũng là khách quen của Thiên Bảo Các, mấy trăm năm qua không biết đã mua bao nhiêu..."
Mỗi lần Hàm Ngư sư tỷ xuất hiện tại Thiên Bảo Các cũng là vì pháp y đồ trang sức xinh đẹp, chưa từng ngoại lệ.
Thỉnh thoảng Ngọc Cẩn chân nhân muốn mua thêm mấy bộ đồ mới cho pháp khí kiệu tiên mười tám mỹ nữ, đụng phải cô liền đình chỉ không đập tiền, một thì là đồng môn, không cần thiết tổn thương lẫn nhau, thứ hai -- Hàm Ngư sư tỷ sẽ không dễ dàng bỏ qua. Ngoại trừ bán đấu giá, rất nhiều bảo bối là bán có thời hạn tại Thiên Bảo Các, thông báo trước cho các vị tu sĩ có vé vào cửa Thiên Bảo Các, đúng giờ mua sắm, quá thời hạn không mua được.
Hàm Ngư sư tỷ không sót một kỳ.
Vào Thiên Bảo Các đều biết Hàm Ngư chân nhân Lăng Tiêu tông cuồng pháp y đồ trang sức.
Cũng không bài trừ có ngày Hàm Ngư sư tỷ chập mạch máu não nào đó, đập một phần công pháp kỹ năng thể tu giãn gân cốt.
Phượng Tố Ngôn hỏi: "Sư tôn, vậy khi nào bọn con mới có tư cách đi Thiên Bảo Các?"
Ngọc Cẩn chân nhân lạnh nhạt nói: "Bất cứ lúc nào."
Ba thiếu niên: "???"
Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Tiền tài trong tài khoản đủ là có thể nhận được thư mời."
"Thế cần bao nhiêu?"
"Một ngàn..."
Ánh mắt thiếu niên Thích Thủy sáng lên.
Một ngàn linh thạch hạ phẩm sao?
Ngọc Cẩn chân nhân nói: "... Linh thạch thượng phẩm."
Thiếu niên Thích Thủy: "..."
Cậu dường như nghe được tiếng tan nát cõi lòng.
__________________
Nấm: _(:з" ∠)_ lấy tên chữ là chuyện rất nghiêm túc, đại lão khẳng định sẽ thận trọng đối đãi, sẽ không lấy tên tào lao.