(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Đá sao vỡ, phó bản


trước sau

Editor: Đào Tử

_________________________

"Một ngàn linh thạch thượng phẩm rất đắt sao?"

Đại khái là có "Cộng khổ" cùng bị người vải nhỏ giãn gân cốt, Phượng Tố Ngôn và hai thiếu niên kéo khoảng cách lại gần không ít, đặc biệt là thiếu niên Thích Thủy không có thù cũ mâu thuẫn với cô.

Là sư huynh trong ba người, cậu cũng vui vẻ thay chiếu mới giải đáp nghi vấn.

"Một ngàn linh thạch thượng phẩm đương nhiên đắt, đặt ở trước kia, một viên linh thạch thượng phẩm có thể hối đoái một vạn linh thạch hạ phẩm, nhưng bây giờ không được. Bởi vì linh khí thiên địa dần dần mỏng manh, linh thạch có thể sản xuất ra cũng càng ngày càng ít, linh thạch phẩm chất tốt đều dùng để tu luyện, nào còn thừa lưu thông ra ngoài? Tỉ lệ hối đoái chắc hẳn tăng lên không ít." Thiếu niên Thích Thủy gãi gãi đầu nói, "Huynh góp nhặt nhiều năm cũng mới có mấy chục viên linh thạch thượng phẩm."

Thích Thủy không thiếu làm nhiệm vụ tông môn, cũng thường xuyên hẹn đi bí cảnh với đồng bọn, bình thường không có tiêu xài nhiều, mấy năm mới được mấy chục viên.

Tích lũy một ngàn linh thạch thượng phẩm, không biết muốn tới năm nào tháng nào.

Phượng Tố Ngôn lại hỏi: "Thích Thủy sư huynh, linh thạch làm sao kiếm được?"

Trong nội tâm cô nghĩ tới Thiên Bảo Các Ngọc Cẩn chân nhân nói.

Đời trước cô là binh vương, làm sao cam tâm mình là kẻ yếu?. Ngôn Tình Ngược

Dù cho không trở thành người mạnh nhất, cũng không thể trở thành sự tồn tại mặc người ta chà đạp.

"Linh thạch rất nhiều nguồn có được, như hai đứa là đệ tử vừa mới bái sư, bình thường là đi tông môn nhận nhiệm vụ, làm chút việc đủ khả năng, ví như tuần tra sơn môn, quét sơn môn hoặc là giúp đệ tử tông môn lớn tuổi chạy vặt. Đợi hai người hơi có thực lực, liền có thể sử dụng 'Đá sao vỡ' mỗi tháng lĩnh. 'Đá sao vỡ' là chìa khoá truyền tống một ít bí cảnh, thám hiểm bí cảnh rèn luyện cũng có thể nhận được linh thạch. Nếu là đệ tử thân truyền của Hàm Ngư sư thúc và Ngọc Cẩn sư thúc, 'Đá sao vỡ' mỗi tháng có được nhiều hơn đệ tử phổ thông một chút, bình thường có năm viên."

Thiếu niên Thích Thủy nói đến đây lấy ra một tảng đá lóe sáng to bằng nắm đấm trẻ con.



Đưa tới trước mặt hai sư đệ sư muội để bọn họ nhìn cẩn thận.

"Đá sao vỡ tông môn phát chỉ có thể tiến vào bí cảnh vô cùng phổ thông, Đá sao vỡ đẳng cấp cao một chút cũng có, nhưng điều kiện cần để nhận được, ngày sau sẽ nói tỉ mỉ với hai người. Cái bí cảnh này à, nghe nói là sân huấn luyện hiện thân thượng cổ sáng lập cho đệ tử tông môn, linh khí nồng đậm hơn bên ngoài một chút, bí cảnh cũng đều là huyễn cảnh, sẽ không chân chính trọng thương cũng sẽ không đi 'Sảnh phục sinh', vô cùng thích hợp cho đệ tử thực lực thấp tu luyện. Lăng Tiêu tông là đệ nhất đại tông chính đạo, số lượng bí cảnh cấp thấp, trung cấp, cao cấp đều là đứng đầu chính đạo đấy!"

Thiếu niên Thích Thủy bla bla nói một đống.

Vân Xung Thái tử nghiêm túc nghe, nhìn tư thế ấy như hận không thể ghi bút ký, biểu lộ Phượng Tố Ngôn cũng có chút ý vị sâu xa.

"Tố Ngôn sư muội nghe không hiểu sao?"

Biểu lộ Phượng Tố Ngôn phức tạp lắc đầu.

"Không phải, muội nghe hiểu, chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện khác..."

Thân thể nguyên chủ bị phế sạch linh căn và hệ thống thiên phú, Phượng Tố Ngôn không cảm giác được hệ thống tồn tại, cô vì giải quyết nguy cơ vừa tỉnh dậy gặp phải cũng tiêu hao lượng lớn tinh thần, nào có sức lực để ý những chi tiết này? Nhưng, hiện tại ổn định lại tinh thần dù sao cũng cảm thấy có chỗ kỳ quái.

Cho đến khi thiếu niên Thích Thủy lộ ra "Đá sao vỡ".

Kiếp trước cô là binh vương, nhưng binh vương cũng có giải trí thường ngày, trò chơi chính là thú tiêu khiển không tệ.

Vì sao "Đá sao vỡ" tiến vào bí cảnh nghe giống phó bản game vậy???

Cầm "Đá sao vỡ" này là có thể vào bí cảnh, có khác gì chìa khóa tiến vào bí cảnh trò chơi?

Trong lòng có nghi hoặc, trên mặt lại không biểu lộ ra.

Nếu như thế giới tồn tại chân thực này hao hao giống game online, Phượng Tố Ngôn ngược lại sẽ cảm thấy mừng rỡ.

Mang ý nghĩa cô có thể hòa nhập nhanh hơn, thích ứng thế giới này, thậm chí có thể dựa vào kinh nghiệm của mình đi đường tắt hiệu quả.

Nếu như thật sự là hai mắt tối thui, không hiểu rõ thế giới này tí nào, đó mới là xong con bê.

"Thích Thủy sư huynh, huynh nói tiếp đi. Con đường kiếm linh thạch, không phải chỉ có nhiêu đó nhỉ? Muội nghe sư tôn nói, có
vẻ như Hàm Ngư sư bá còn có sư tôn đều là người giàu có ra tay xa xỉ đốt tiền tại Thiên Bảo Các." Phượng Tố Ngôn không cách nào tưởng tượng tiểu tiên nam lạnh lùng băng khiết như Ngọc Cẩn sẽ khổ sở cày phó bản, không phù hợp với phong thái của y, tuyệt đối còn có con đường kiếm linh thạch khác.

Phượng Tố Ngôn đoán không sai, có thật.

Tu sĩ tiêu hao đan dược phù chú pháp khí rất lớn, nếu có thiên phú phương diện này, cơ bản tự cấp tự túc không có vấn đề.

"... Ngọc Cẩn sư thúc chính là một trong Đại tông sư của Lăng Tiêu tông, số tu sĩ nguyện dâng hàng tá linh thạch muốn cầu một thành phẩm nhiều vô số kể..."

Phượng Tố Ngôn vừa nghe vừa gật đầu.

Đại tông sư, nghe xong liền biết là cây rụng tiền di động.




Đây là dựa vào kỹ năng kiếm linh thạch.

Đợi cô khôi phục hệ thống thiên phú và linh căn, đến lúc đó cũng quấn lấy Ngọc Cẩn chân nhân, hỏi y một chút, mình có thích hợp đi con đường này hay không.

Ngoại trừ những thủ đoạn thông thường, còn có loại hình một đêm chợt giàu.

Ra ngoài thăm dò phát hiện bí cảnh di tích thượng cổ mới, căn cứ đẳng cấp bí cảnh cao thấp, bán 'Đá sao vỡ mở khóa' của bí cảnh cho những tông môn khác, tuyệt đối một đêm chợt giàu; ra ngoài du lịch phát hiện mỏ linh thạch nè, hoặc là kế thừa di sản tiên nhân thượng cổ, một đêm chợt giàu; cũng có khả năng xung đột cùng tu sĩ khác, vận khí tăng mạnh làm thịt được dê béo, cướp đi bảo bối của đối phương, đó cũng là một đêm chợt giàu...

Nhưng những phương thức một đêm chợt giàu ấy không thích hợp với bọn họ.

Bọn họ có vận may gặp, cũng không có bản lĩnh giữ vững.

Sơ sẩy một cái sẽ còn bị tu sĩ ác ý chặn ở "Sảnh phục sinh".

Khi đó, thật sự là kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay.

Vân Xung Thái tử đang say sưa ngon lành nghe phổ cập khoa học, hệ thống thiên phú đột nhiên vang lên.

Ghi chú là 【 Ân sư Hàm Ngư 】 gửi tin nhắn cho mình.

【 Ân sư Hàm Ngư】: Ban đêm có chuyện, ta để người vải nhỏ chỉ đạo các con cơ sở.

Nhìn tin nhắn này, toàn thân Vân Xung vô thức đau.

Tiếp tục tu luyện?

Không dừng được sao?

Đông đông đông --

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

Ba người theo tiếng nhìn lại, đã thấy ba mươi sáu con người vải nhỏ xếp chồng lên nhau ở ngoài cửa, đồng loạt thò đầu ra nhìn bọn họ.

Vân Xung khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.

"Sư tôn đi đâu rồi?"

Nhóm người vải nhỏ nhao nhao lắc đầu biểu thị không biết.

Bùi Diệp đi nơi nào?




Cô vào phó bản, nói đúng ra là bị người ta mời mọc đi phó bản.

【 Chưởng môn sư huynh 】: Hàm Ngư sư muội, Hàm Ngư sư muội, có đây không, ở đây chứ???

Bùi Diệp đang lúc ăn cơm, trò chuyện riêng đột nhiên vang lên.

"Làm sao vậy, Chưởng môn sư huynh?"

【 Chưởng môn sư huynh 】: Bọn huynh đi dò xét bí cảnh, còn thiếu một người, muội tới hay không?

Bùi Diệp: "???"

Cô cân nhắc nói: "Để Ngọc Cẩn sư đệ đi thôi."

【 Chưởng môn sư huynh 】: Ngọc Cẩn sư đệ đã có mặt, chỉ thiếu em bé may mắn là muội thôi #đầu heo # đầu heo # đầu heo

Bùi Diệp nói: "Bí cảnh gì?"

【 Chưởng môn sư huynh 】: 'Đá sao vỡ' lúc trước đưa cho muội ấy, nhanh tới nha # đáng yêu # đáng yêu #đáng yêu

Bùi Diệp mặt không thay đổi nhìn sticker, căn dặn người vải nhỏ nhìn chằm chằm ba tiểu bối tu luyện, tìm ra viên "Đá sao vỡ" ấy.

Lật qua lật lại nhìn tảng đá kia, cô không nhịn được lẩm bẩm.

"Cái này thật không phải thế giới game online à?"

Thế mà ngay cả phó bản cũng có!!!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện