Editor: Đào Tử
___________________
"Giống như em?"
Thanh Long ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo gật đầu.
Có lẽ so với nó yếu một chút, nhưng cũng rất cường đại.
"Sao em xác định bọn nó sẽ giống cưng mà không phải giống những quái vật ngoài kia?"
Thanh Long lắc lắc đuôi lông xù, giọng trầm thấp để người ta không thể tin được là một chú cảnh khuyển phát ra.
"Em biết vậy, không nói ra nguyên nhân."
Cảnh khuyển chuồng chó lây nhiễm virus Zombie mà xuất hiện dị trạng sinh bệnh, hai đầu cảnh khuyển sắp về hưu cũng trúng chiêu.
Bác sỹ thú y dốc toàn lực cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh, chỉ đành tiến hành trị liệu bảo thủ.
Mắt nhìn cảnh khuyển già thoi thóp, bị bệnh giày vò đến mất tinh thần, tứ chi gầy gò, tất cả mọi người đều nghĩ chúng nó sẽ không qua khỏi.
Duy chỉ có Thanh Long biết bọn nó sẽ không việc gì.
Tính cảnh giác và lực cảm giác của động vật đối với nguy hiểm mạnh hơn nhân loại, đây là một loại trực giác bẩm sinh.
Chuồng chó rất tốt, ngược lại trên đường xuất cảnh ngửi được khí tức đồng loại khiến Thanh Long nóng nảy bất an.
Nguy hiểm!
Cắn chết bọn nó!
Nguy hiểm! !
Cắn chết bọn nó! !
Nguy hiểm! ! !
Cắn chết bọn nó! ! !
Thanh âm bản năng như ma chú kích phát hung tính ẩn núp trong cơ thể Thanh Long.
Nhưng nó là cảnh khuyển huấn luyện nghiêm chỉnh, tố dưỡng nghề nghiệp huấn luyện ra để nó thành công đè xuống bản năng khát máu.
Bằng không nó thật muốn liều lĩnh xông phá cửa xe cảnh sát, lần theo mùi tìm tới mấy tên đồng loại kia, cắn nát cổ bọn nó!
Trực giác nói cho Thanh Long --
Những đồng loại kia rất nguy hiểm, nhất định phải diệt trừ!
Đồng loại chuồng chó không chỉ không cho nó cảm giác nguy hiểm, ngược lại tràn đầy cảm giác an toàn.
"Trực giác?"
"Có thể đi."
Làm một chú cảnh khuyển tướng mạo tuấn mỹ sầu muộn, Thanh Long có năng lực tự chủ rất mạnh, cử chỉ cũng tràn đầy sức mạnh cùng mỹ cảm.
Tư thế ngồi của nó đoan trang ưu nhã, quý sờ tộc giữa bầy cẩu.
Con ngươi đỏ tươi trước kia theo dị năng thức tỉnh thối lui, khôi phục trong trẻo đen nhánh sáng long lanh.
"Em không có năng lực liên hệ bọn nó?"
Bùi Diệp không hiểu rõ dị thú, hỏi như vậy cũng là ôm tâm lí may mắn.
Thanh Long không trực tiếp trả lời.
"Liên hệ bọn nó làm gì?"
Bùi Diệp đâu thể trả lời "Để ba cậu hợp thể cắt hoa quả", chỉ có thể nghiêm mặt viện một cái lí do thoái thác.
"Tai nạn bao phủ toàn thế giới quá nguy hiểm, khó đơn đả độc đấu một mình lăn lộn. Chị cảm thấy em rất lợi hại, Yển Nguyệt và Đao lợi hại giống em cũng đáng giá mời chào."
Thanh Long nghiêng đầu nhìn Bùi Diệp ngồi trên ghế xếp nhỏ.
"Mời chào?"
Cặp mắt mang theo cỗ u buồn say lòng người trời sinh lóe ra tia giãy dụa.
"Vấn đề này... Tha thứ em không thể đáp ứng."
Đám người từ trên mặt chó mọc dày lông nhìn ra Thanh Long do dự kèm chần chờ.
"Ý kiến của Yển Nguyệt và Đao, em không cách nào thay bọn nó làm quyết định, chính chị hỏi chúng nó đi."
Thanh Long trả lời khiêu khích lòng hiếu kỳ của Bùi Diệp.
"Vì sao?"
Thanh Long nâng móng, dùng đệm thịt mềm vỗ nhẹ đỉnh đầu đứa bé gái.
"Tuy chị đối với em rất có sức hấp dẫn -- Nhưng bọn họ quá yếu, trước khi thu xếp tốt cho bọn họ, tạm thời em chưa thể đáp ứng lời mời chào của chị." Thanh Long nhìn móng vuốt bản thân, rồi nhìn đầu bé gái, nó hơi dùng sức là có thể đánh não ra hoa, "Dù đội cảnh khuyển không còn, nhưng em vẫn là một phần tử công chức. Dựa theo quy củ nhân loại, gia nhập thế lực tư nhân cũng phải chào hỏi cùng ông chủ cũ."
Không phải nó không nguyện ý đi theo Bùi Diệp, đơn giản vì nó còn một số việc chưa làm xong.
Ở trong mắt Thanh Long, cha bé gái là chiến hữu của nó.
Trẻ mồ côi của chiến hữu, nó không thể bỏ mặc.
Chân hán tử đều giảng "Trung nghĩa"!
"Nếu xử lý tốt thì sao?"
Thanh Long học phim truyền hình trước kia xem, hai vuốt ôm quyền, vẻ nho nhã nói, "Tùy ý phân công."
Bùi Diệp: "..."
Đội trưởng đội cảnh khuyển không uổng công xem « Tam Quốc Diễn Nghĩa »!
"Thanh, Thanh Long, chú mày biết nói tiếng người?"
Thanh niên đặc công như ở trong mộng mới tỉnh.
Thanh Long nghi ngờ liếc mắt.
"Năng lực phản ứng của anh vẫn đáng lo như cũ."
Thanh niên đặc công bị trào phúng hơi đỏ mặt.
"Vì sao cảnh khuyển có thể nói tiếng người?"
Thanh Long nghiêng đầu.
"Kỳ lạ lắm, bình thường chẳng phải anh cũng học tiếng chó?"
Tuy lúc ấy Thanh Long hoàn toàn không biết chiến hữu nhân loại rảnh rỗi hô "Đói bụng", "Đừng phiền ba", "Không muốn ăn", "Gọi ba ba" làm gì.
Về sau ngẫm lại, này đại khái cùng kiểu chó con rảnh rỗi học người lớn nói chuyện.
Thanh niên đặc công: "..."
Nhân loại biến thành Zombie cũng không vỡ tam quan bằng cảnh khuyển