(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Ba ba người khác ngon hơn


trước sau

Editor: Đào Tử

____________________________

Tu Chân giới này...

Không giống với trong tưởng tượng của Phượng Tố Ngôn lắm.

Cái gọi là "Sư trưởng"...

Cũng không giống trong tưởng tượng của cô lắm.

Cô có lý do hoài nghi Hàm Ngư sư bá và sư tôn hờ rời núi thu đồ đệ, căn bản không phải bởi vì "Duyên phận sư đồ" tới.

Thuần túy là hai đại lão này cảm thấy cuộc sống tu tiên quá nhàm chán, thu đồ đệ giải sầu.

Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đánh đồ đệ một chút giết thời gian chứ sao.

Phương thức yêu thương của Hàm Ngư sư bá đối với ba tiểu bối bọn họ chính là hai ba ngày một trận đánh đập, giãn gân cốt đều xem như thức nhắm khai vị; Ngọc Cẩn sư tôn không biết đang làm gì, cả ngày tung tích bí ẩn, khó được gặp mặt một lần, mở miệng liền hỏi cô chép xong ba mươi lần tông pháp tông môn chưa... Ba mươi lần, một phần hơn vạn chữ, ba mươi lần chính là ba mươi vạn chữ, Phượng Tố Ngôn còn dùng bút lông chép...

Cô luôn cảm giác mình còn chưa đi đến con đường tu tiên đã bị hai tiên nhân không đáng tin cậy này đùa chết.

Mỗi ngày đều là bị đánh, vừa dưỡng thương vừa chép sách, loay hoay ước gì một ngày có hai mươi bốn canh giờ cho cô tiêu xài sử dụng, đến mức Phượng Tố Ngôn suýt quên chuyện nguyên chủ Phượng Tố Ngôn bị hãm hại tư thông với người ta, suýt nữa mất mạng trong miệng "Thú thủ trinh".

Nếu như đích mẫu và đích tỷ không chủ động tới cửa tìm cô, Phượng Tố Ngôn đúng là không nhớ nổi bọn họ.

"Bọn họ tới làm gì?"




Bùi Diệp cắn hạt dưa giám sát ba thiếu niên huấn luyện.

Nhìn ba thiếu niên bị nhóm người vải nhỏ bao vây chặn đánh gà bay chó chạy, tâm tình khá vui vẻ.

Tỳ nữ lắc đầu nói không biết.

"Vậy ngươi có chú ý nét mặt của bọn họ hay không? Sau khi bọn họ đến có nói gì hay không?"

Tỳ nữ cẩn thận hồi ức một phen, bẩm báo chi tiết nói: "Thái độ hai người không tính cung kính, còn có mấy phần khinh thường. Đại tướng quân phu nhân còn nói ra -- 'Quá hời cho con nhỏ tiện nhân đó, không biết vận số gì, lại được tiên nhân chọn trúng thu đồ đệ, một đứa con thứ tiện tỳ không trong sạch dựa vào đâu cưỡi đến trên đầu con ta làm mưa làm gió'. Thiên kim đại tướng quân ngược lại còn thu liễm, thuyết phục mẫu thân thu liễm, nơi này là chỗ ở của tiên nhân, đừng để bị tiên nhân nghe được, nếu xúc phạm tiên nhân, chỉ sợ phủ Đại tướng quân sẽ phải gặp nạn."

Đại tướng quân phu nhân và cô con gái vào phủ liền bị tôi tớ phủ thượng để mắt tới.

Mỗi tiếng nói cử động thậm chí mỗi biểu lộ nhỏ bé cũng không bỏ sót.

Bùi Diệp nghe vậy lặng lẽ lắc đầu.

Trước có một quận chúa thô tục nổi nóng ra tay trước công chúng, sau có một đôi mẫu nữ đến trong phủ chủ nhà lảm nhảm còn tưởng rằng cẩn thận.

"Trông người ta chẳng có quy củ gì cả, cấp bậc lễ nghĩa tới nhà làm khách cơ bản cũng không hiểu." Bùi Diệp gặm lấy hạt dưa hóng chuyện nói, "Ta nghe nói vị tiểu thư con đích thê là thiên kim danh môn nổi danh đô thành, danh sĩ yêu mến cô nàng nhiều đến có thể quấn một vòng nước Hoa Chi?"

Tỳ nữ nói: "Vâng, nghe nói vị thiên kim này tinh thông cầm kỳ thi họa, vũ đạo trác tuyệt, giọng hát động lòng người, là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Thái tử phi."

Bách tính và quyền quý nước Hoa Chi đều cảm thấy đích nữ nhà đại tướng quân xứng đáng với vị trí Thái tử phi.

Ai biết thứ nữ chắn đường, náo ra bê bối với Thái tử, hoàng thất không thể không để thứ nữ làm Thái tử phi.

Đương nhiên, chuyện này cũng khét.

Thái tử và đã từng là Thái tử phi tương lai thành sư huynh muội đồng môn.

Bùi Diệp nói: "Nhưng ta thấy dáng vẻ cô ta không quá thông minh."

Lời bên ngoài ca ngợi thật không phải bản thân cô ta mua thuỷ quân thổi phồng lên?

Nếu có chút đầu óc và giáo dưỡng, sẽ dùng lý do "Lời này bị tiên nhân nghe được, phủ Đại tướng quân sẽ gặp nạn" thuyết phục mẫu thân thu liễm?

Nếu như tiên nhân không nghe được, có phải cô ta cũng sẽ cùng với mẫu thân mở miệng chửi mắng?

"Ta đi gặp bọn họ."




Buông dĩa hạt dưa xuống, Bùi Diệp hạ chỉ lệnh cho người vải nhỏ, để nó mang ba người Phượng Tố Ngôn.

Ba người nơm nớp lo sợ, trên mặt không có chút khoan khoái, sợ Bùi Diệp lại nghĩ ra biện pháp chỉnh bọn họ.

"Hôm nay kết thúc tu luyện sớm, phủ thượng có khách quý tới cửa, các con đều ra ngoài gặp đi."

Mãi tu luyện không được, còn phải học được ăn dưa thư giãn.

Cái này gọi "Khổ nhàn kết hợp"!

"Quý khách? Ai vậy?"

Ánh mắt Bùi Diệp rơi trên người Phượng Tố Ngôn, thấy đối phương vô thức run rẩy, trên cánh tay đã nổi cả da gà.

"Đích mẫu và đích tỷ con đến quan tâm
hiện trạng của con." Bùi Diệp mở mắt nói lời bịa đặt, vuốt ve hạt hướng dương xám trên tay, "Sư tôn con cả ngày chẳng thấy mặt mày đâu, cũng không biết đang bận chuyện gì. Nếu đệ ấy không ở đây, ta liền thay đệ ấy tiếp đãi trưởng bối thân quyến của con ở thế tục."

Phượng Tố Ngôn hơi ngỡ ngàng mới nhớ tới hai người này là ai.

Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên ký ức vụn vặt của nguyên chủ, tất cả đều là sợ hãi và oán hận với đích mẫu và đích tỷ.

Mặc dù ký ức không ăn khớp, nhưng cũng nhìn ra được thời gian nguyên chủ Phượng Tố Ngôn sống tại phủ Đại tướng quân thật không tốt.

Mẫu thân nguyên chủ Phượng Tố Ngôn--

Vốn bà mới nên là phu nhân phủ Đại tướng quân.

Nhưng gặp phải tên đàn ông cặn bã phụ lòng bạc tình bạc nghĩa, có thể chung khổ lại không thể cùng cam, từ ban đầu là thê tử biến thành tiện thiếp.

Bùi Diệp hỏi: "Thế nào, hình như con không muốn gặp bọn họ lắm..."

Phượng Tố Ngôn chi tiết nói: "Quả thực không quá ưa thích."

"Bọn họ có lỗi với con?"

Phượng Tố Ngôn vốn muốn nói "Phải", nhưng nhìn ánh mắt Bùi Diệp lại nuốt trở vào, sửa lại lí do thoái thác.

"Bọn họ đích thật là có lỗi với 'Phượng Tố Ngôn' trước kia, nhưng cũng không thể hoàn toàn do bọn họ. Nói trắng ra bọn họ chính là nhánh hoa phụ thuộc vào người đàn ông, trông yếu ớt động lòng người. Bản thân bọn họ không có thực lực, chỉ có dựa vào người đàn ông mới có thể sinh tồn, mới có sức giương nanh múa vuốt, diễu võ giương oai. Một khi người đàn ông thu hồi quyền lợi, bọn họ sẽ sống không nổi. Mỗi ngày đều sống trong thấp thỏm lo âu, đỏ mắt nhìn chằm chằm người khác có khả năng cướp đi ánh mắt người đàn ông. Thế là vắt hết óc, không từ thủ đoạn tranh đấu, thật không có ý nghĩa."



Bùi Diệp hỏi: "Ý của con là?"

Phượng Tố Ngôn vặn lông mày nói: "Người nên xin lỗi 'Phượng Tố Ngôn' trước kia nên là vị sinh phụ đó, đại tướng quân."

Một tên đàn ông cặn bã!

Một tên đem tất cả không đúng đều giao cho người khác, bản thân làm cái gì đều là bất đắc dĩ, cuối cùng lại có thể có được người đẹp quyền lợi địa vị nhân sinh đắc thắng.

Đàn ông cặn bã 24K, thùng rác thấp kém nhất!

Nguyên chủ Phượng Tố Ngôn vẫn cho rằng đích mẫu và đích tỷ mới là kẻ địch, lại không biết địch nhân chân chính hẳn là sinh phụ.

Đôi mẫu nữ kia chẳng qua là chó dại biết kêu buộc tại hậu viện sinh phụ nuôi.

Bùi Diệp nghe, trên mặt không có phản ứng, trong lòng lại hơi kinh ngạc.

Cái này có chút sai lệch với tiểu thuyết nguyên tác.

Trong tiểu thuyết nữ chính là bé gái mồ côi, từ nhỏ khuyết thiếu tình thương gia đình, không biết cái gì gọi là "Tình thương của cha tình thương của mẹ".

Giai đoạn giữa kịch bản trước, Phượng đại tướng quân tỉnh ngộ lại, phát hiện con gái ánh trăng sáng chân ái để lại dưới sự coi nhẹ của ông bị độc phụ và con gái độc phụ khi dễ chèn ép. Thế là ông ta như phụ thân khờ, dùng phương thức của mình cố gắng yêu thương con gái, đền bù cho con gái.

Nhưng nữ chính Phượng Tố Ngôn còn nhớ rõ nguyên chủ bị ủy khuất, kiên quyết không chịu tha thứ, cũng không để ý tới sự lấy lòng của ông ta.

Nhưng khi thiên phú của cô hai lần bị phế, rơi xuống đáy cốc cuộc đời, vị phụ thân này bất chấp nguy hiểm trợ giúp cô bằng mọi giá, cô bị cảm động sâu sắc, hiểu cái gì gọi là "Tình thương của cha như núi". Cho dù đã từng có lỗi, nhưng sau này thời gian còn rất dài. Thế là, đôi cha con này chân chính hoà giải.

Đây chắc là do ba ba người khác tương đối ngon rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện