Editor: Đào Tử
__________________________
"Phượng đại tướng quân làm chuyện gì người người oán trách, làm muội canh cánh trong lòng như thế?"
Vân Xung không rõ chân tướng.
Lời Phượng Tố Ngôn mặc dù không có oán hận rõ ràng, nhưng đích thật là bất mãn với sinh phụ.
"Thế nhân đều nhục mạ mẫu thân của muội là người phụ nữ hạ đẳng dựa vào giọng hát mãi nghệ mà sống, lại không biết nỗi khổ của bà, lại càng không biết 'Phượng đại tướng quân' trong miệng huynh hại cả đời bà. Giọng hát bà xuất sắc, tướng mạo hơn người, là thanh quan nổi danh ở tòa thành nhỏ kia. Bao nhiêu công tử phú thương bỏ tiền muốn chuộc thân cho bà, thậm chí muốn cho bà làm quý thiếp. Nhưng mẫu thân của muội tình nguyện làm thê người nghèo cũng không muốn làm thiếp người giàu, cố gắng tích lũy tiền tự chuộc thân."
Kế hoạch rất đẹp, nhưng hiện thực kiểu gì cũng sẽ xảy ra sự cố.
Bà lên núi cầu phúc cứu được một chàng trai khôi ngô gặp rủi ro.
Tướng mạo chàng trai không tính anh tuấn, lại cực kì đoan chính, mày rậm mắt to, trông chính là người tốt chính trực đáng tin cậy.
Về sau chính là một đoạn tình yêu lãng mạn hiệp khách gặp rủi ro và thanh quan thanh lâu, thanh quan vì ủng hộ sự nghiệp người yêu đem tích lũy góp nhặt nhiều năm cho người đàn ông, nam nhi chí hướng ở bốn phương, để hắn cầm khoản tiền này làm lộ phí, đi biên cảnh nước Hoa Chi thực hiện khát vọng trong lòng.
Người đàn ông lớn bị làm cảm động bái thiên địa viên phòng với thanh quan.
Đang lúc tình nồng, hứa hẹn sau này sẽ bù cho bà một hôn lễ long trọng.
Quấn quýt si mê mấy ngày, trước khi người đàn ông lên đường thanh quan đột nhiên nhớ tới bà ngoại từng để lại cho bà một chút di vật.
Nghe nói những di vật ấy là trước khi tổ tiên thần tiên đi để lại.
Nhìn giống như là để tập võ, nhưng bà xem không hiểu, liền tặng cho người đàn ông.
Người đàn ông lấy hệ thống thiên phú ba sao phế vật áp đảo không ít cao thủ cùng cấp đỉnh cao, tu luyện tới cao thủ bốn sao cấp R, lập chiến công hiển hách cho nước Hoa Chi, được phong làm "Đại tướng quân". Địa vị nước lên thì thuyền lên, dĩ nhiên là không thể thiếu người tới cửa mai mối, về sau cưới thê tử đương nhiệm.
"Tại sao trên đời có thể có người vong ân phụ nghĩa như thế?"
Trong đầu Vân Xung hiện lên gương mặt tràn ngập chính khí của Phượng đại tướng quân, có chút không thể tin.
Thích Thủy không cảm thấy kinh ngạc.
Rừng lớn loài chim nào cũng có, đồng lý --
Nhiều người, cặn bã nào cũng xuất hiện.
"Sau đó thì sao?"
Phượng Tố Ngôn bĩu môi: "Sau đó à, sau đó mẫu thân nghe được phong thanh tìm tới, Phượng đại tướng quân lại nói bà muốn tự tiến cử lên giường, thế là cố mà thu bà vào trong phủ làm ca cơ, nhàm chán thì nghe giải buồn chứ sao. Nghe một hồi liền nghe đến trên giường, liền có muội."
Bùi Diệp nghe drama một cách vui vẻ.
Nguyên tác nói Phượng đại tướng quân ở tiền tuyến trúng độc, quên người mình yêu nhất.
Theo thời gian chuyển dời -- đặc biệt là mẫu thân nguyên chủ Phượng Tố Ngôn tìm được ông ta, ông ta mới chậm rãi tìm về rung động và quen thuộc đã từng --Nhưng ông ta phủ nhận hiện thực mình đường đường là đại tướng quân nước Hoa Chi lại yêu ca cơ hèn mọn, đặc biệt là ca cơ này còn miệng đầy hoang ngôn lừa gạt mình, nói bà có ân với mình còn kết hôn rồi. Loại phụ nữ khuôn mặt mỹ lệ lòng lại xấu xí, sao ông ta có thể yêu?
Thế là, càng yêu càng ngược, càng ngược càng yêu...
Tát tay, đá bụng, không lựa lời nói nhục mạ chức nghiệp thanh quan, chất vấn trong sạch của bà đồng thời lại điên cuồng ghen ghét người đàn ông đầu tiên có được bà... Càng ghen ghét càng ngược, trước yêu sau ngược, mẫu thân nguyên chủ Phượng Tố Ngôn liền thê lương qua đời.
Tiểu thuyết ném cái nồi này cho phu nhân đại tướng quân.
Là người phụ nữ ác độc này ghen ghét điên cuồng, ngược đãi thanh quan mới dẫn đến thanh quan hồng nhan bạc mệnh.
Vì tẩy trắng cho Phượng đại tướng quân, cường điệu khắc họa ông ta giày xéo lòng, sau khi khôi phục ký ức cực kỳ bi ai muốn chết, thậm chí ngay cả ông ta lựa chọn đại tướng quân phu nhân cũng là bởi vì mặt mày bà ta tương tự ánh trăng sáng thanh quan đến mấy phần, dù cho đã mất đi ký ức, tiềm thức vẫn yêu thanh quan.
Logic tẩy trắng chính là --
Ông ta cặn bã không phải xuất phát từ ý định ban đầu, cho nên không tính cặn bã.
Nghe ngược tình cảm sâu sắc, thật ra trên mặt Logic căn bản nói không thông.
Kẻ địch ám toán chỉ là để ông ta quên người yêu nhất, cũng không phải sửa lại trí nhớ của ông ta còn kèm theo sửa đổi Logic.
Vân Xung cảm khái nói: "Không ngờ Phượng đại tướng quân trước đây chính nghĩa lẫm liệt, sau lưng lại
có mặt không muốn người biết."
Thích Thủy lại nói: "Huynh lại hiếu kỳ đồ vật mẫu thân muội cho Phượng đại tướng quân."
Tuy rằng Hậu Thiên cường thịnh đặt trong mắt Thích Thủy không tính là gì, nhưng ở thế giới phàm nhân lại có thể hô mưa gọi gió.
Thực lực Phượng đại tướng quân làm sao tăng nhanh như vậy?
Phượng Tố Ngôn nói: "Huynh nói vậy cũng khiến muội có chút hiếu kỳ, nhưng di vật mẫu thân để lại đều tại phủ Đại tướng quân..."
Bùi Diệp nói: "Quay lại lấy về đi."
Món đồ kia là bàn tay vàng của nữ chính Phượng Tố Ngôn sau hai lần bị phế hệ thống thiên phú, nhận được hệ thống thiên phú tám sao SP.
Phượng Tố Ngôn kinh ngạc nhìn Bùi Diệp.
"Lấy về?"
Bùi Diệp nói: "Không thì sao? Giữ lại để cho những người khác được lợi?"
Xoay quanh phần "Di sản" này, tiểu thuyết nguyên tác cũng phát sinh một hệ liệt đấu tranh, biến đổi bất ngờ mới tới trong tay nữ chính.
Xem từ lúc ở chung đến nay, Bùi Diệp không ghét Phượng Tố Ngôn.
Thậm chí cảm thấy đứa trẻ này còn rất khá.
Người già tương đối có lòng tha thứ có kiên nhẫn với trẻ nhỏ.
"Nhưng... Hàm Ngư sư bá đã nói..."
Bùi Diệp nói: "Chỉ cần con thừa nhận con là 'Con', tiếp nhận 'Con' tốt hay xấu, như vậy con chính là 'Con', quan trọng là tâm tính và hành động."
Hai người Thích Thủy nghe không hiểu lời của cô.
Phượng Tố Ngôn lại hiểu.
Bùi Diệp nói: "Đi thôi, đi gặp đôi mẫu nữ kia, cũng đừng để người ta đợi lâu, như vậy không lễ phép."
Một nhóm bốn người tới phòng khách.
Phượng Tố Ngôn cũng chính thức nhìn thấy tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của cỗ thân thể này, còn có đại tướng quân phu nhân.
Bùi Diệp cũng đang đánh giá bọn họ.
Đích tỷ lớn hơn Phượng Tố Ngôn ba tháng, vốn là độ tuổi ngây thơ, nhưng cô ta trang điểm diễm lệ, nhìn giống như là mười bảy mười tám tuổi. Bùi Diệp nhìn không ra gương mặt này có "Giật nảy như gặp thiên nhân, diễm lệ vô song, khuynh quốc khuynh thành" trong nguyên tác tiểu thuyết...
Giống như là đứa trẻ trộm son phấn phụ huynh đóng vai làm người lớn.
Đại tướng quân phu nhân trông cũng mới ngoài ba mươi, gương mặt cùng một phong cách với con gái bà.
Son trên môi là màu đỏ tươi xinh đẹp.
Phối hợp với tướng mạo có vẻ hơi cay nghiệt của bà, đột ngột cho người ta một loại cảm giác một giây sau bà sẽ mở miệng ăn con nít.
"Thời gian tu luyện của ba đứa trẻ quý giá, phu nhân trực tiếp nói rõ ý đồ đến đi."
Đại tướng quân phu nhân nhìn Phượng Tố Ngôn không còn cúi đầu rụt vai cong lưng, không còn khúm núm, thầm mắng một tiếng tiện tử --
Quả nhiên là chó biết cắn người không sủa, nhu nhược trước kia đều là giả vờ.
Nghĩ đến Phượng Tố Ngôn cướp duyên của con gái bà, trong lòng bà ta khó chịu chết được.
Tiên nhân muốn thu đồ đệ cũng nên thu đích nữ của mình!
Con gái cưng bà ta nâng ở trong lòng bàn tay nuông chiều lớn lên, các phương diện đều khiến bà ta kiêu ngạo mới xứng làm đồ đệ tiên nhân!
"Không dối gạt tiên sư, lúc này tới cửa là muốn cho con bé Tố Ngôn về nhà trước ở một lúc."
"Ở một lúc? Vì sao?"
Đại tướng quân phu nhân nói: "Tố Ngôn bị kẻ xấu hãm hại, lại để phủ Đại tướng quân thành trò cười của cả nước Hoa Chi, lão gia giận dữ sinh tâm bệnh hồi lâu, lúc hôn mê còn thì thào gọi Tố Ngôn. May mắn ông trời có mắt, trả lại trong sạch cho Tố Ngôn, lại may mắn được tiên sư thu làm đồ đệ, đây là phúc phận thắp nhang cầu nguyện tám đời mới có. Liền cả gan muốn cho Tố Ngôn về nhà ở một lúc, có lẽ bệnh của lão gia sẽ có thể tốt lên."
__________________________________
Đào: Mình sắp thi hsg nên tạm ngưng một thời gian nhé