(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Giấy phép kinh doanh


trước sau

Editor: Đào Tử

___________________________

Đạo pháp ngàn vạn, chắc hẳn trong đó tuyệt đối có hai cái là "Định luật thật là đau" và "Định luật Flag".

Vả mặt có lẽ sẽ đến trễ nhưng tuyệt đối không vắng mặt.

Bùi Diệp phạm tội mà!!!

Cái này còn phải nói từ khi cô mừng khấp khởi nhìn đồ đệ lung la lung lay ngự kiếm gần phân nửa đô thành nước Hoa Chi, một phen gập ghềnh rốt cuộc đi vào phủ Đại tướng quân. Đại tướng quân phu nhân sớm về tới nhà, vô cùng lo lắng mệnh lệnh tôi tớ thu dọn đồ đạc, rồi lệnh quản gia ở ngoài cửa đợi khách. Quản gia duỗi cổ, mắt đã sắp trừng ra khỏi hốc mắt, hơn một canh giờ mới nhìn thấy ba kiếm ảnh bay từ phía trên tới.

Người ngự kiếm chính là nhóm bốn người Bùi Diệp.

Thích Thủy có thể tự lực cánh sinh, Vân Xung cũng qua từng lần ngã học được kỹ năng ngự kiếm cơ bản.

Bùi Diệp mang theo Phượng Tố Ngôn để cô đồng hành cùng mình.

"Xuống đây đi."

Tư thế xuống đất cũng chú trọng.

Tuyệt đối không thể thẳng tắp nhảy xuống rơi tự do, như này quá bất nhã, động tĩnh lớn, tư thế cũng không đẹp.

Cách làm chính xác là đề khí giảm tốc độ rơi, thực hiện cho mình một cái thuật pháp làm nhẹ cơ thể, không nhanh không chậm rơi xuống đất.

Tay áo bồng bềnh, sợi tóc khẽ lay, như một sợi lông vũ nhẹ nhàng.

Động tác nước chảy mây trôi, hoàn mỹ!

乛乛

Quản gia lau mồ hôi trên mặt.

"Phu nhân ra lệnh tiểu nhân cung kính tiếp đón tiên sư, mời mấy vị tiên sư theo tiểu nhân vào."

Đi vào chính sảnh, phát hiện chủ nhân phủ Đại tướng quân đều được thông báo, sớm chờ bên ngoài, ngay cả Phượng đại tướng quân "Bệnh nặng" trong miệng đại tướng quân phu nhân cũng được thê thiếp đỡ ra. Nhìn thấy đoàn người Bùi Diệp, đám người chỉnh tề bắt đầu hỗn loạn.

Cuối cùng Phượng đại tướng quân ổn định tràng diện, tiến lên hành lễ với Bùi Diệp và Thái tử Vân Xung.

Bùi Diệp nói: "Không cần khách khí như thế, lần này ta cũng là thay sư đệ ta đến xem người nhà Tố Ngôn. Ta thấy sắc mặt Phượng đại tướng quân không tốt lắm, bệnh thể chưa lành cũng đừng ra hứng gió. Nếu là bệnh càng nặng, Tố Ngôn thân làm con gái cũng sẽ không an tâm."

Phượng Tố Ngôn bên cạnh hai tay giao nhau khẽ đặt trước người, cúi đầu bộ dạng phục tùng không nói một câu.

Phượng đại tướng quân nói thẳng không dám, liếc mắt rơi trên người Phượng Tố Ngôn, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt mềm mại dần.

Đó là hoài niệm xen lẫn mấy phần quyến luyến dịu dàng.

Giống!

Nhìn từ góc độ này, có mấy phần rất giống nàng ấy.

Phượng đại tướng quân nhanh chóng thu liễm suy nghĩ, cười lấy lòng Bùi Diệp vài câu, nói một hồi liền thuận bậc thang trèo xuống, bảo người mang mấy người Bùi Diệp đi phòng khách tạm cư hai ngày, Phượng Tố Ngôn cũng trở về "Khuê phòng". Đó là một căn viện độc lập vô cùng lớn, kèm theo vườn hoa nhỏ.

Cái đãi ngộ này trước kia chỉ có đích nữ yêu quý của đại tướng quân phu nhân mới có, nguyên chủ Phượng Tố Ngôn ở tại một căn viện vắng vẻ nhỏ hẹp lại cũ nát, nha hoàn hầu cận bên người chỉ có một người, bà vú gã sai vặt căn bản không coi cô ra gì, thiếu ăn thiếu mặc, mặc người ta ức hiếp.

Ai biết cô may mắn, một bước lên mây.

Đại tướng quân phu nhân lo lắng Phượng Tố Ngôn cáo trạng, nên thay "Khuê phòng" cho cô.

Mà Phượng đại tướng quân không biết xuất phát từ tâm tư nào, đề nghị Phượng Tố Ngôn vào ở nơi này.

Viện này là không gian tư nhân ông ta tưởng nhớ ánh trăng sáng, quy cách bên trong gần như là đối chiếu với nữ chủ nhân.

Lúc Phượng Tố Ngôn vào ở cũng hơi kinh ngạc.

"Tiểu Thúy, muội đi mang đồ vật mẫu thân để lại cho ta tới đây."

Nguyên chủ nghèo hai bàn tay trắng, chuột cũng không tới xem, hạ nhân càng chướng mắt đồ đạc của cô, đồ vật đều đặt ở chỗ cũ. Truyện Full

Di vật là chỉ cái hộp bình thường.

Điều duy nhất không phổ thông chính là không cách nào mở nó ra được.

Phượng Tố Ngôn do dự mấy giây, ôm hộp đi gặp Bùi Diệp.

Hai người Vân Xung hiếu kỳ tiến lên trước.

"Đây chính là di vật mẫu thân sư muội để lại?"

"Nhưng nhìn không có gì kì lạ..."

Bùi Diệp nghe hai thiếu niên phán đoán, cười đề nghị.

"Không có gì kì lạ? Con rút ra pháp kiếm chặt nó thử một lần xem."

Thích Thủy do dự: "Dù sao cũng là di vật vong mẫu sư muội để lại, nếu một kiếm chẻ hỏng thì làm thế nào cho phải."

Bùi Diệp trêu ghẹo nói: "Thay vì lo lắng cái này, chẳng bằng lo lắng xem con có tiền mua thanh pháp kiếm thứ hai hay không."

Dù sao Thích Thủy cũng là thiếu niên, bị Bùi Diệp khích bác, lại được Phượng Tố Ngôn cho phép, xoạt một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ.

Kết quả --

Chém một kiếm lên trên hộp, không có chút tổn hại.

Ba thiếu niên: "!!!"

Nếu không lầm, kiếm khí vừa rồi

bị đường vân vàng trên hộp hấp thu?

Những hoa văn kia...

Thiếu niên Thích Thủy kinh ngạc nói: "Loại đường vân này hẳn là phù sư cấp bậc tám sao SP mới có thể lưu lại..."

"Huynh chắc chắn như thế?"

Đừng nói tám sao SP, Vân Xung là Thái tử ngay cả phù sư cấp bậc năm sao SR cũng chưa từng nghe qua.

"Cái này rất dễ phán đoán, màu phù chú pháp khí khắc dấu ở trên không sửa đổi được."

Màu vàng chính là tám sao SP.

Vân Xung: "..."

Phượng Tố Ngôn: "..."

Phương thức phán đoán đơn giản thô bạo như thế???

Làm hại bọn họ còn tưởng rằng thiếu niên Thích Thủy là học bá thâm tàng bất lộ.

Bùi Diệp nói: "Không chỉ như thế, vật liệu rèn đúc hộp cũng là cấp bậc tối cao, đao bổ không được, kiếm chém không đứt, hỏa thiêu không hủy, nước tưới không mục, tu sĩ tầm thường vọng tưởng dùng ngoại lực hủy đi nó là nằm mơ, chớ nói chi là còn có phù chú pháp trận tám sao SP khắc lên đó."

Theo lẽ bình thường, muốn mở ra nó chỉ có thể dùng "Chìa khoá".

Phượng Tố Ngôn khó hiểu nói: "Nếu như vậy, lúc trước mẫu thân làm sao mở nó ra?"

Bùi Diệp nói: "Không khó lý giải, di vật cũng không phải chỉ có một phần."

Không quá quan trọng đặt ở bên ngoài, quan trọng nhất đặt ở hộp trân tàng này, chỉ có hậu duệ có thể mở ra.

"Nói như vậy, tổ tiên sư muội đích thật là đại tiên có thể đã phi thăng?"

Di vật được bảo vệ dày đặc để lại cho hậu duệ...

Sẽ là bảo bối ghê gớm thế nào?

Ba thiếu niên tâm tư dị biệt.

Bùi Diệp giao hộp cho Phượng Tố Ngôn để cô giữ gìn kỹ.

"Nếu như con tin Ngọc Cẩn sư đệ, có thể để đệ ấy nhìn xem, đệ ấy nghiên cứu tương đối nhiều về phương diện này."

"Sư bá không cất giữ thay?"

Tâm trạng Phượng Tố Ngôn phức tạp nhận lấy.

Đây chính là đồ đại lão tám sao SP lưu lại.

Người tu sĩ nào có thể chống cự lực hấp dẫn của nó?

Ai ngờ Bùi Diệp nói: "Ta ngại chiếm chỗ."

Đang chuẩn bị đứng dậy, cô chợt có cảm giác, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

"Thu đồ vật của con lại!"

Phượng Tố Ngôn vội vàng làm theo.

Trong chốc lát, một con hạc giấy đen trắng lớn chừng bàn tay bay tới.

"Xin hỏi, vị nào là Hàm Ngư chân nhân - Lăng Tiêu tông?"

Bùi Diệp nói: "Là ta."

Hạc giấy quay đầu gắp một phong "Thư" từ hộp thư trên lưng -- một giấy phạt được đóng dấu.

"Bọn ta thông qua mắt Thiên Đạo phát hiện Hàm Ngư chân nhân có hành động dạy học phạm quy, xui khiến người khác đùa nghịch tại đô thành náo nhiệt của nước Hoa Chi. Theo thống kê, tạo thành nguy cơ vật trên không rơi xuống ba mươi ba lần, làm hỏng vật phẩm như sau..." Liệt kê ra một nhóm lớn, hạc giấy dùng thanh âm không mang theo mảy may tình cảm nói, "Mắt Thiên Đạo ra giấy phạt vì những vi phạm này, hy vọng Hàm Ngư chân nhân nộp tiền phạt trong thời hạn quy định."

Bùi Diệp nhìn nội dung trên giấy phạt, khóe miệng giật một cái.

"Nếu như ta không đồng ý?"

Hạc giấy tốt tính nói: "Hàm Ngư chân nhân có thể không đồng ý, nhưng điều này sẽ ảnh hưởng uy tín của ngài. Ngài là một trong năm chân nhân của Lăng Tiêu tông, uy tín có tỳ vết, có khả năng ảnh hưởng kiểm tra đánh giá tông môn năm sau của Lăng Tiêu tông, thậm chí sẽ hủy bỏ giấy phép kinh doanh của Lăng Tiêu tông, thu hồi giấy phép kinh doanh."

Bùi Diệp: "..."

Khi dễ cô mới đến sao???

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Đậu má Lăng Tiêu tông còn có cái gì mà giấy phép kinh doanh???


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện