(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Về căn cứ


trước sau

Editor: Đào Tử

______________________

Bùi Diệp thông qua Thái Hạo sớm liên hệ căn cứ XX.

"Hơn hai ngàn sáu trăm người? Một tiểu đội người sống sót quy mô bốn người cứu?"

Liên lạc viên căn cứ mới đầu còn không tin.

"Quả thực chính là chuyện không tưởng."

Duy nhất một lần vận chuyển hai ngàn sáu trăm người sống sót không phải sự tình hiếm lạ -- Căn cứ XX tại điểm cứu viện lâm thời cung thiếu niên, cách mỗi một canh giờ sẽ vận chuyển mấy ngàn người tới, liền trục vận chuyển ba ngày ba đêm -- Nhưng căn cứ chính phủ hộ tống người sống sót là cái chiến trận thế nào?

Ít nhất cũng phải năm mươi dị năng giả, trên trăm binh sĩ phân phối sung túc đạn vũ trang, mỗi chiếc xe còn phải lắp đặt thiết bị quấy nhiễu tinh thần Zombie.

Có vũ lực cường đại như vậy cam đoan cũng không dám nói nhất định có thể đưa người sống sót an toàn đến căn cứ XX.

Kết quả --

Mmmm --

Đội ngũ bốn người sống sót đội ngũ, đưa về người sống sót quy mô 2,600 người?

Nếu không phải Thái Hạo là trí tuệ nhân tạo địa vị không ai có thể khiêu khích, mọi người có loại xúc động chất vấn.

"Có khả năng là bốn người trên đường trở về gặp đội xe người sống sót hay không, bọn họ đúng lúc lại nhận nhiệm vụ, thế là lợi dụng sơ hở xem những người này như mình cứu?" Nhân viên công tác nói lời này sắc mặt hơi xanh xám, trong lời nói mang theo chút ác ý đối với bọn người Bùi Diệp.

Vĩnh viễn không nên coi thường năng lực linh động và thông minh vặt của nhân loại.

Tuy mới là ngày thứ ba tận thế, đội ngũ người sống sót đăng kí khá ít, nhưng người sống sót lợi dụng sơ hở, lách luật thông minh vặt không thiếu.

Có thành viên tiểu đội người sống sót ngồi cách căn cứ không xa chờ người sống sót tự do tìm nơi nương tựa đến.

Thông qua lời lẽ lung lạc bọn họ, để những người sống sót này phối hợp mình nói láo, nói bọn họ là thành viên tiểu đội cứu được từ khu luân hãm.

Cứ như vậy, tiểu đội người sống sót liền có thể hoàn thành nhiệm vụ cứu viện căn cứ phát ra, dễ dàng nhận điểm cống hiến.

Người sống sót tìm nơi nương tựa đến không phải không có chỗ tốt cầm, có thể từ trong tay thành viên tiểu đội chia chút tiền lãi theo đầu người.

Hai bên dựa vào loại thủ đoạn này thực hiện cùng có lợi.

Trước đó đều là mấy người, mười mấy người sống sót, lần này lại hơn 2,600 người sống sót!

Dựa theo tiêu chuẩn căn cứ XX thống nhất, cứu viện một người sống sót có thể nhận 10 điểm cống hiến.

Hơn 2,600 người chính là hơn 26,000 điểm cống hiến!

Căn hộ bọn người Liễu Diệp Tiên thuê đặt tại căn cứ XX cũng xem là căn hộ đắt đỏ, tiền thuê một tháng mới 5000 điểm cống hiến!

"Bớt chua."

Đồng sự thản nhiên bác bỏ lời hắn nói.

"Liên lạc đã gửi hơn nửa tiếng trước, người ta không khả năng ở phụ cận căn cứ gian lận."

Đồng sự bất mãn bĩu môi.

"Bọn họ mới bốn người! ! !"

Bốn người cứu hai ngàn sáu trăm người, cái này có khả năng?

Thời gian nói chuyện, tai nghe vô tuyến truyền đến giọng Thái Hạo, thông báo tiền trạm chuẩn bị tiếp thu nhóm người sống sót này.

Vì bảo hộ căn cứ XX an toàn, bên ngoài căn cứ trú đóng trọng binh, không tính là ba bước một trạm canh gác, nhưng cũng coi như thùng sắt.

Người sống sót chen trên xe nhìn thấy binh sĩ cầm súng thủ vệ, cảm giác an toàn mãnh liệt xông lên đầu.

Mấy người sống sót tương đối lớn tuổi rào rào rơi lệ.

Bọn họ không biết sau khi tiến vào căn cứ sẽ sinh hoạt thế nào, nhưng nhìn thấy những binh sĩ ấy, bọn họ biết tính mệnh đã được bảo vệ.

"Toàn bộ xuống đi!"

Binh sĩ trước tiền trạm sớm đã chuẩn bị xong.

Cỗ xe dừng lại, liền có binh sĩ cầm súng tiến lên, thông báo cỗ xe mở cửa, người sống sót xếp hàng xuống xe tiếp nhận kiểm tra virus Zombie.

Hơn hai ngàn người sống sót chen lấn nhau trên xe mấy giờ, không thể ngồi chỉ có thể đứng.

Người chen người, thịt chạm thịt.

Trong không khí tất cả đều là các loại mùi thối không sao tả được.

Khi cửa xe mở ra, không khí mới mẻ ào ào rót vào, những người sống sót có loại cảm giác phảng phất giống như trùng sinh.

"Ai u, cái chân của tôi -- "

Người sống sót đứng gần cửa xe xuống xe, suýt nữa đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất.

Chen lấn lâu như vậy, có loại ảo giác hai chân không phải là của mình.

"Toàn bộ xếp hàng chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra."

Binh sĩ trước tiền trạm lạnh như băng lặp lại một câu.

Những người sống sót nhìn thấy súng trong tay bọn họ, họng súng đen ngòm chỉ chỗ yếu của mình, liền không nhịn được nuốt nước miếng.

Bọn họ biết, súng trong tay binh lính không phải đồ chơi để bày biện.

Có hành động không thỏa đáng thật, bọn họ sẽ gϊếŧ người!

"Được được được, đi xếp hàng kiểm tra ngay đây!"

Đừng nói hai cái đùi vẫn còn,

dù hai cái chân cùi thật, bọn họ cũng phải bò đi qua.

Mấy người Bùi Diệp xuống xe trước nhất.

Làm đội trưởng cô trực tiếp phụ trách đối thoại với người trước tiền trạm.

"Tôi là đội trưởng tiểu đội người sống sót 'Ngày hôm nay ra ngoài là ngày Zombie', những người sống sót sau lưng đều là hôm nay cứu được từ khu luân hãm."

Bùi Diệp mặt không đổi sắc nói ra tên đội, dưới con mắt cổ quái của người phụ trách đưa huân chương đội ngũ ra.

Người phụ trách cẩn thận xem xét thành viên và ảnh chân dung phía trên huân chương đội ngũ.

"Hóa ra là các cô?"

Người phụ trách thấy rõ liền bỏ đi hoài nghi.

"Tôi nhớ các cô cũng tham dự cứu viện khu đại học?"

Không chỉ cứu viện khu đại học, ngày thứ hai tận thế còn cứu được mấy ngàn người đến điểm cứu viện cung thiếu niên.

Dù rất nhiều người sống sót không biết bọn họ là ai, nhưng cũng có hình ảnh chảy ra, đã sớm là người nổi tiếng trên mạng lưới Thái Hạo.

Cỗ thân thể Tiểu Tú ngày thường cao tráng, tướng mạo cũng có độ phân biệt, không khó nhận ra.

"Đúng thế."

So với người phụ trách nhiệt tình, ngược lại thái độ Bùi Diệp lãnh đạm hơn nhiều.

"Thật sự rất cảm ơn." Người kia thấp giọng thành khẩn nói, "Mẹ tôi bọn họ cũng ở bên trong, cảm ơn."

Đại nạn bộc phát, rất nhiều người đều bị quốc gia điều đi tuyến đầu cứu viện, không lo nổi người nhà vợ con.

Hắn vẫn may mắn.

Cả nhà thế mà có thể hoàn hảo không chút tổn hại từ khu luân hãm ra.

Cẩn thận hỏi một chút mới biết là cường giả nào đó siêu cấp điêu tham dự cứu viện.

Lợi dụng nhân mạch tra xét lấy tới một lượng hình ảnh mơ hồ không rõ.

Không thể nào ngờ ân nhân và mình ở cùng một căn cứ, còn đúng lúc gặp hắn trực, thật sự là duyên phận à.

Mỗi người rời căn cứ XX muốn tiến vào lại, đều phải kiểm tra một lần nữa, cam đoan không mang theo virus Zombie.

Đám người Bùi Diệp cũng không ngoại lệ.

Thời điểm kiểm tra, xảy ra việc nhỏ xen ngang.

Thanh Long gây ra.

Nó thật sự quá lớn.

Tiến hóa hoàn tất, hình thể Thanh Long lại lớn hơn một vòng, vóc dáng tiếp cận một mét ba.

Lông tóc đen bóng nặng nề, hình thể khổng lồ, đứng ở nơi đó giống như cái núi nhỏ, cho người ta cực lớn áp lực tinh thần.

Nó vừa xuất hiện liền bị mấy người lính dùng súng chĩa cái đầu.

"Đây là thú cưng của các cô?"

Bùi Diệp mang đến, tự nhiên phải hỏi thăm cô.

Thanh Long bất mãn dùng móng vuốt giậm đất, trong cổ phát ra tiếng gầm nhẹ mang tính uy hiếp.

"Tôn trọng cảnh khuyển một chút, vấn đề anh tra hỏi vô cùng mất lịch sự!" Thanh Long nhìn chằm chằm trang phục trên thân người phụ trách, ngẩng đầu ưỡn ngực nói, "Tôi là Thanh Long đội cảnh khuyển thành phố XX, luận công lao tôi đã từng lập xuống-- Chúng ta so ra hẳn không kém là bao! Buông súng đồng chí xuống!"

Đám người: "..."

Thanh Long nghiêm gương mặt tuấn mỹ lộ ra bất mãn.

"Các người là biểu tình gì đây?"

"Chó, chó..."

Nói tiếng người? ? ?

Thanh Long bá khí bình tĩnh nói, "Nói tiếng người thì làm sao?"

Ai quy định chỉ có người mới có thể nói tiếng người?

Thời điểm trước kia nhân loại học chó nói tiếng chó có thấy mấy chú chó chúng nó kinh ngạc như vậy đâu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện