Editor: Đào Tử
___________________________
Ngày hôm sau Hướng Thụy Quân tỉnh lại sắc mặt u ám, tâm tình tệ hại.
Tâm tình này cũng bị cô đưa vào tu luyện sáng sớm.
Đao pháp lộn xộn, không lâu liền bị Tuân Minh Viễn bắt lấy khe hở chế phục, cổ tay bị đao gỗ của hắn đánh trúng sưng đỏ.
"Em sao vậy?"
Tuân Minh Viễn thấy cô không trong trạng thái cũng không miễn cưỡng.
Hướng Thụy Quân lạnh lẽo cứng rắn nói, "Không sao, chỉ là tối qua ngủ không ngon."
Ngoài mặt Tuân Minh Viễn không phản bác, trong lòng lại không coi cớ cô đưa ra là thật.
"Tôi mang cho em một ít bữa sáng, nghe nói chưa đến hai tháng là có thể phổ biến quy mô lớn, giá hàng tại các căn cứ lớn có lẽ có thể ổn định." Bữa sáng Tuân Minh Viễn cho chính là hai ống chứa chất lỏng sềnh sệch màu hồng nhạt, "Trước mắt chỉ cung ứng cho quân đội, em có muốn thử một chút không?"
"Thứ gì vậy, trông kinh quá?"
Cái đồ chơi này khá giống đồ Bùi Diệp ăn trước mỗi bữa ăn.
Chỉ là dịch dinh dưỡng của Bùi Diệp trông nhan trị cao hơn của Tuân Minh Viễn lấy ra, sẽ không làm người ta cảm thấy buồn nôn.
"Nghe nói là dịch dinh dưỡng Thái Hạo và nhà khoa học căn cứ chế ra."
"Dịch dinh dưỡng?" Hướng Thụy Quân sinh đôi phần hiếu kì, "Giống dịch dinh dưỡng trong tiểu thuyết khoa huyễn?"
Tuân Minh Viễn cười nói, "Không lợi hại như vậy, tiểu thuyết khoa huyễn người ta một thanh chống vài ba ngày, cái này phải ăn vài ba thanh mới đỡ một chầu. Đừng nhìn bề ngoài nó không đẹp, hơi buồn nôn, kỳ thật cảm giác hương vị cũng được lắm. Vị dâu tây, bắt đầu ăn có điểm giống thạch hoa quả."
Trừ dịch dinh dưỡng, các căn cứ lớn còn quyển dưỡng côn trùng cải tiến đặc thù.
Hàm lượng protein trùng còn cao hơn quý hơn cả gạo, còn có thể chế thành trùng khô hoặc phấn trùng pha uống.
Đương nhiên, thứ này chỉ lưu hành phạm vi nhỏ, một chút vấn đề kỹ thuật còn chưa xong.
Nếu có thể cung ứng phạm vi lớn, chi phí giảm nhiều, người sống sót bình thường ở tầng chót căn cứ có thể sống dễ thở hơn.
Không làm như vậy, trật tự sinh sản còn chưa khôi phục, vật tư trước tận thế căn bản không chống đỡ được bao lâu.
Hướng Thụy Quân ăn một thanh, đúng như Tuân Minh Viễn nói, vị dâu tây ngọt ngào, nhai giống thạch hoa quả.
Cách thời gian tiểu đội "Ngày hôm nay ra ngoài là ngày Zombie" tập hợp còn một ít, Hướng Thụy Quân vốn định một người lẳng lặng, điều chỉnh tâm trạng tồi tệ ác mộng đêm qua gây nên, ai ngờ Tuân Minh Viễn cố chấp không đi.
Cô mím môi, yên tĩnh ôm đao trong ngực không nói lời nào.
"Lấy trạng thái hôm nay của em, không thích hợp đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ..."
Luyện với hắn còn liên tiếp thất thần, ra chiêu lỗ mãng, trạng thái này đi ra ngoài muốn chết à.
"Tôi chỉ mơ thấy ác mộng, chưa tỉnh táo lại."
Tuân Minh Viễn truy vấn.
"Ác mộng gì?"
Bờ môi Hướng Thụy Quân treo nụ cười lạnh.
"Ác mộng bị cưỡng bức, còn không phải một người..."
Tuân Minh Viễn giật mình.
Đề tài này...
Hắn tiếp không nổi.
Chiêu mấy chiến hữu "Hồ ly" cho không thích hợp.
"Dù sao... Là giấc mộng... Loại mộng cảnh này đích thật hơi khó chịu..."
Tuân Minh Viễn khô khan nói, cả người cao lớn lộ ra mấy phần mất tự nhiên hiếm thấy.
Hướng Thụy Quân nói, "Tôi biết là mơ. Đừng nói không phải mơ, cho dù là hiện thực, tôi chỉ coi bị mấy con chó cắn, cũng không thể nói bị chó cắn, vậy quá thiếu tôn trọng Thanh Long Yển Nguyệt Đao, tôi giận là bởi vì trong mộng mình quá yếu, có mấy tên rác rưởi cũng không phản kháng được. Hiện tại thế đạo này, bao nhiêu cô gái đem việc này để trong lòng? Tôi không phải để ý bị cưỡng bức, mà là để ý hành vi nhục nhã kèm theo cưỡng bức."
Chà đạp tôn nghiêm của cô!
Hướng Thụy Quân đột nhiên khá hối hận làm thịt mấy tên rác rưởi, quá tiện nghi cho bọn họ.
Cô nên để đám khốn nạn đó còn sống, tại tận thế làm rác rưởi tầng dưới chót nhất, mỗi ngày dựa vào bán mông mà sống.
Tuân Minh Viễn mở miệng định nói, lúc này điện thoại hai người đều vang lên ong ong.
"Là Thái Hạo thông báo toàn cầu!"
Chính sự vừa đến, Hướng Thụy Quân lập tức đem chuyện này vứt sau đầu.
Trên màn hình điện thoại vẫn là thiếu niên tóc xanh mắt xám quen thuộc.
Dung nhan xinh đẹp khiến lòng người vui vẻ, đặc biệt là vị thiếu niên này còn muốn tuyên bố một tin tốt quyết định hướng đi nhân loại.
Bên ngoài lớp áo trắng tuyết khoác một lớp áo xanh khói, bên hông thắt đai lưng ngọc phảng phất phỉ thúy điêu khắc.
Da mặt trắng nõn, ngũ quan góc cạnh không sâu, khuôn mặt đứng giữa ranh giới thiếu niên và thanh niên trở thành ánh trăng sáng trong lòng nhiều người sống sót tận thế.
"Chào mọi người, tên tôi là Thái Hạo, là trí tuệ nhân