Edit by Thanh tỷ
Chương 562: Cháo
Người nấu cơm sẽ được chia thêm một viên tinh hạch, đừng nhìn chỉ có một viên, nhưng chính một viên nho nhỏ này cũng có thể để một gia đình bình thường sống được mấy ngày.
"Làm, tại sao lại không làm." Dương Kim Đệ nghe đến tinh hạch, lập tức đứng lên.
Nói đùa, đây chính là một viên tinh hạch đó, không cần thì quá phí, dù sao chỉ là tùy tiện làm cho bọn họ ăn chút gì đó mà thôi.
Dương Kim Đệ bắt đầu bận rộn, đám người cũng nhẹ thở ra. Bọn hắn đều rất không thích Dương Kim Đệ, nhưng đều là người một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, bọn hắn cũng không thể nhiều lời làm mất hòa khí.
Quan trọng nhất vẫn là bọn hắn sợ cái tính hung hăng càn quấy kia của Dương Kim Đệ, cũng may trưởng thôn còn chấn áp được bà ta.
Nghĩ như vậy, ánh mắt đám người nhìn về phía Cổ Thành càng tôn kính hơn.
Tần Nhất bình tĩnh nhìn hết mọi chuyện diễn ra vào trong mắt, khóe miệng cong lên nụ cười trào phúng.
Thủ đoạn của trưởng thôn đúng là rất ghê gớm, trong lúc bất tri bất giác đã thu được một rổ sự tôn trọng, đồng thời cũng khiến người trong thôn càng thêm ghét Dương Kim Đệ.
Tần Nhất nghĩ, nếu như có một ngày Dương Kim Đệ thật sự nói ra bí mật của từ đường, sợ là đám người này cũng sẽ không tin, ai bảo thanh danh bà ta xấu như thế.
Tuy nhìn Dương Kim Đệ bận rộn, nhưng cũng chỉ là nấu ít cháo đơn giản, đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, chút thức ăn nhỏ cũng không có.
Nhìn qua nồi nước cháo, Cổ Thành có phần áy náy nhìn đám người: "Mọi người chấp nhận một chút, sáng mai dậy rồi ăn đồ ngon hơn."
Vật tư bọn họ mang theo cũng không phải rất ít, bên trong còn có chút thịt, làm một bữa chắc bụng cũng không phải không thể, nhưng Dương Kim Đệ này lại lười vô cùng.
Dương Kim Đệ múc cho mình và Vương Cường một bát to đầy ự, đắc ý quét mắt nhìn qua đám người một cái, chỉ vào Vương Cường dáng vẻ bệnh tật.
Cảm nhận được người trong thôn nhìn chằm chằm mình, bà ta không khỏi bĩu mỏ: "Ăn đi, nhìn tôi làm gì, có ăn đã không tệ rồi, có vài người ngay cả cháo cũng không có mà ăn kìa."
Nói xong, hung hăng trợn mắt nhìn ba người Tần Nhất.
Đám ranh con đáng chết không biết xấu hổ, đói chết bọn mày.
Đám người nghe vậy cảm thấy khá có đạo lý, ít nhất bọn họ còn có cháo uống, nhưng ba người trong góc kia cái gì cũng không có mà ăn.
Nghĩ như vậy, bát cháo loãng trong tay tựa hồ cũng dễ uống hơn.
"Thím..." Vương Ổn Ổn tính nóng nảy, nghe thấy Dương Kim Đệ nói như vậy liền muốn đứng lên đôi co.
Đám không có ánh mắt, đồ của các cô nhiều hơn nhiều.
Tần Nhất giữ cô ấy lại: "So đo với bà ta làm gì, không sợ bẩn tay à."
Vương Ổn Ổn nghe cũng thấy có lý, đợi lát nữa xem các cô như thế nào vả mặt bà ta.
Ngược lại, Hoàng Oanh cách chỗ các cô không xa từ từ đi tới, sau đó nhét bát cháo vào trong tay Tần Nhất: "Cho, cho các anh."
Tần Nhất nghiêng đầu nhìn, cô gái lớn lên trông thanh tú, chỉ là bị thiếu dinh dưỡng, sắc mặt vàng như nến.
Hoàng Oanh thấy Tần Nhất nhìn mình, lập tức xấu hổ cúi mặt xuống. Cô nhát gan, cũng không khiến người ta yêu thích, đây là lần đầu tiên có người dùng ánh mắt ôn hòa như thế nhìn cô.
Nhưng mà, anh trai nhỏ lớn lên thật là đẹp.
"Ranh con, bà mày đưa mày cháo, ai cho mày tùy tiện cho người khác. Một vài người không phải nói không ăn của chúng ta à, mày dán đến làm gì. A, tao biết rồi, có phải mày coi trọng thằng kia đúng không. Tuổi còn nhỏ mà đã không biết xấu hổ."
Dương Kim Đệ lúc ăn cơm còn không quên nhìn Tần Nhất bên kia, vừa thấy Hoàng Oanh đưa cháo trên tay mình cho Tần Nhất, bà ta lập tức mở mồm mắng, lời thô tục gì đều nói ra.
Chương 563: Lại tìm phiền phức
Hoàng Oanh bị nói nước mắt rưng rưng, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại ăn nói vụng về, nói không nên lời gì để phản bác Dương Kim Đệ, khuôn mặt nhỏ tức đỏ bừng cả lên: "Thím, thím..."
"Tao cái gì tao, đĩ nhỏ không biết xấu hổ, chỉ biết câu dẫn người." Dương Kim Đệ khinh thường hừ hừ.
"Hừ, nếu như không biết xấu hổ, tôi thấy không có ai so được với thím đâu, giữa ban ngày ban mặt cùng con trai mình ở trước mặt mọi người lăn ga giường. Bản thân trơ trẽn như vậy còn dám nói người khác?"
Nhánh cây trên tay Tần Nhất "răng rắc" một tiếng gãy đôi, ánh mắt lạnh lùng nhẹ nhàng quét qua, khiến lông tơ Dương Kim Đệ dựng đứng cả lên.
"Mày..." Dương
Kim Đệ bị Tần Nhất nói cho nghẹn không ra lời, muốn phản bác lại, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt phượng lạnh lùng của Tần Nhất, lời vừa tới miệng đã bay mất.
Cuối cùng chỉ có thể hung ác trừng Tần Nhất, tỏ ý dọa dẫm.
Tần Nhất hoàn toàn không coi uy hϊếp của Dương Kim Đệ vào mắt, loại người này không có bản lĩnh gì, nhưng mỗi lần cứ cố ý muốn dán tới chọc cô.
Đám người nghe thấy lời Tần Nhất nói, rối rít nhìn về phía Dương Kim Đệ. Tần Nhất không nói bọn họ ngược lại không nhớ, vừa nói ra, rất nhiều người nhớ tới tình cảnh ngày đó nhìn thấy, hai cơ thể trắng bóng không mảnh quần áo.
Dương Kim Đệ vừa quay đầu lại liền thấy ánh mắt quỷ dị của đám người, ý tứ bên trong không cần nói cũng biết, bà ta tức đỏ bừng mặt: "Nhìn cái gì mà nhìn, có nhìn tôi cũng sẽ không coi trọng mấy người."
Mọi người nghe suýt chút muốn nôn ra, Dương Kim Đệ này cũng không nhìn lại bản thân xem mình có bộ dáng gì, mắt tam giác, dáng vẻ cay nghiệt, có cho bọn họ cũng không cần.
Dương Kim Đệ siết chặt miệng bát cháo, mắt tam giác tức đỏ vằn lên, tốt, rất tốt, mấy đứa khốn nạn chết tiệt, bà ta một tên cũng sẽ không bỏ qua!
Không có người chú ý tới, Cổ Thành lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên nụ cười quỷ dị.
Hoàng Oanh có chút áy náy nhìn Tần Nhất: "Thật xin lỗi, tôi chuốc thêm phiền toái cho mọi người rồi."
Cô cũng không biết tại sao thím Dương phải nhằm vào cô như thế.
"Không sao, không liên quan tới cô, là do chúng tôi liên lụy cô." Vẻ mặt Tần Nhất nhàn nhạt thản nhiên, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt của cô rất ôn hòa.
"Đúng đó em gái, đây không phải là lỗi của em, muốn trách thì trách người nào đó lòng dạ hẹp hòi." Phượng Khuynh Ca mập mờ hướng Hoàng Oanh nháy mắt mấy cái, trên mặt đều là phong tình.
"Đúng đúng đúng, Dương Kim Đệ rất phiền." Vương Ổn Ổn đối với Dương Kim Đệ cảm thấy rất chán ghét.
Trong lòng Hoàng Oanh chợt xông lên sự cảm động, từ sau khi cha cô chết, không có người nào vì cô mà nói chuyện như thế.
"Ai da, em gái cảm động rồi? Chậc chậc chậc, dáng vẻ nho nhỏ đáng thương, thật khiến tiểu gia đau lòng." Phượng Khuynh Ca nói xong liền muốn xán lại gần.
Hoàng Oanh nào đã gặp qua tình cảnh như vậy, lập tức bị dọa không biết phải làm sao, rụt cổ lại, không tự chủ nhích lại gần bên người Tần Nhất.
Tần Nhất liếc Phượng Khuynh Ca một cái: "Được rồi, đừng đùa nữa."
Gia hỏa này, cũng không biết có phải trước kia nữ giả nam trang sắm vai đùa giỡn con gái nhà lành đến nghiện rồi hay không nữa. Dù bây giờ mặc nữ trang, nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ liền vẫn thích động thủ động cước như cũ.
"Ok ok, tôi không đi qua, được chưa." Phượng Khuynh Ca làm dáng đầu hàng, nhưng mỹ nhân chính là mỹ nhân, dáng vẻ nhìn tùy tiện nhưng cũng vô cùng phong tình.
"Nhưng mà, Tiểu Nhất Nhất, tôi đói rồi." Phượng Khuynh Ca bĩu đôi môi đỏ mọng, vô cùng đáng thương nhìn Tần Nhất.
Tần Nhất tiện tay đưa cháo trong tay cho Phượng Khuynh Ca: "Đói bụng? Ăn cái này."
Phượng Khuynh Ca nhìn cái bát trong tay chỉ có một vài hạt cơm, còn đâu toàn là nước thì nhíu mày, thứ này vốn không thể gọi là cháo!
Phượng Khuynh Ca không vui dẩu môi nói: "Người ta mới không muốn ăn cái này, Tiểu Nhất Nhất thật không có lương tâm. Người ta ngàn dặm xa xôi tới tìm, làm sao lại để cho người ta ăn cái này. Huhuhu, cậu không yêu tôi nữa rồi."