Edit by Thanh tỷ
Chương 564: Rau quả không thể tưởng tượng nổi
Khóe miệng Tần Nhất giật giật, người phụ nữ không cần mặt mũi này là ai, thật sự là Phượng Khuynh Ca cô quen biết kia à?
Phượng Khuynh Ca cũng không phải người không chịu được khổ, nhớ ngày đó khi đói bụng, ngay cả vỏ cây cô cũng ăn, nhưng có thể hưởng thụ thì tại sao các cô không hưởng thụ thật tốt một phen?
Ba người Tần Nhất biết, nhưng Hoàng Oanh không biết, cô cho rằng Phượng Khuynh Ca ăn không quen những thứ này, có hơi mất tự nhiên nói: "Xin lỗi, tôi, tôi không mang theo đồ ăn khác, mọi người hay là chấp nhận tạm một chút đi."
Cô nhìn ra ba người đều là người được nuông chiều, nhưng trên người cô quả thực không có gì ăn.
Phượng Khuynh Ca nhìn bộ dáng lúng túng không biết phải làm sao của Hoàng Oanh, "phụt" một tiếng cười lên, cánh tay trắng nõn vươn tới chọc lên trán Tần Nhất: "Em gái ngốc, không cần em mời, bọn chị mời em ăn."
Hừ, em gái ngốc không cho cô chọc, như vậy cô liền chọc Tiểu Nhất Nhất.
Hoàng Oanh lơ mơ không hiểu gì, sao lại mời cô ăn cơm, không phải họ không có đồ ăn à, mời cô ăn cái gì?
Ánh mắt lành lạnh của Tần Nhất nhìn Phượng Khuynh Ca, tia sáng trong mắt chợt sáng chợt tắt, Phượng Khuynh Ca trông thấy không khỏi rùng mình.
"Ừ, cô ấy nói không sai, chúng tôi mời." Tần Nhất chợt cong lên một nụ cười nhạt.
Trong kho hàng, đám người Cố Thành đang ăn bát cháo không có mùi vị gì, bỗng nhiên mùi thịt ở đâu xông vào mũi, có người nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Lần này đi chủ yếu đều là đàn ông, mà đàn ông đều thích ăn thịt, lúc này bọn họ chỉ cảm thấy mùi vị thịt trực tiếp chui thẳng vào trong lỗ mũi của mình.
"Là ai, mùi này thật thơm." Có người con mắt lóe sáng không nhịn được.
"Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng rất muốn biết là ai." Có người vẻ mặt say mê.
"Là ba người kia." Có người mắt sắc, liếc mắt liền thấy Tần Nhất đang cầm thìa.
Đám người nghe vậy lập tức nhìn về phía nhóm Tần Nhất, quả nhiên, đôi tay trắng mịn thon dài của thiếu niên tuấn mỹ kia đang cầm thìa, một tay khác thì cầm gia vị.
Người đẹp dưỡng mắt, coi như đang ở bên trong hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu như thế này, Tần Nhất vẫn như cũ là sự tồn tại khiến người khác phải nhìn chăm chú.
Cái liếc nhìn này khiến không ít người phát hiện ra điều không thể tưởng tượng được. Bên cạnh ba người kia đặt mấy cốc nến nhỏ, khiến cho một vùng tối góc các cô ngồi sáng hơn rất nhiều, không, thậm chí còn muốn sáng rõ hơn so với nơi này của bọn họ.
Sáng như thế, bọn họ hiển nhiên thấy được thức ăn Tần Nhất đang nấu, canh thịt luộc thơm ngào ngạt, bên trong còn thả chút rau củ.
Đám đàn ông mở to hai mắt nhìn, không sai, thứ bọn họ nhìn thấy chính là rau củ! Màu vàng nhàn nhạt kia chính là bắp ngô, xanh nhạt kia là bí đao, còn có những thứ khác, đều là rau quả bọn họ đã lâu không thấy.
Hiện tại, trân quý nhất không phải là thịt, cũng không phải gạo, mà là trái cây rau củ.
Mặc dù bây giờ bên trong vài căn cứ có trồng một chút, nhưng quý giá vô cùng, căn bản không đến lượt những người như bọn họ có thể ăn được.
Nhưng bây giờ bọn họ nhìn thấy cái gì? Rau củ, đủ loại rau củ!
Ngay sau đó, bọn họ tận mắt nhìn thấy cánh tay trắng mịn của Tần Nhất thò vào trong ba lô, mấy củ cà rốt tươi ngon liền xuất hiện trong tay cô.
Khóe miệng Tần Nhất hơi cong, cái gì gọi là vả mặt, chính là hành động của cô lúc này, hơn nữa còn là mạnh mẽ đánh. Nói các cô ngay cả cháo đều không có mà ăn, ngại quá, bọn này căn bản không định ăn cháo, bọn này ăn thịt và rau củ.
Tần Nhất không nói gì, trong lúc nhất thời kho hàng cực kỳ yên tĩnh. Yên tĩnh khiến Tần Nhất có thể nghe thấy tiếng nước canh sôi "lục bục", cùng không ít thanh âm nuốt nước miếng.
Thế nhưng bọn họ ai cũng không dám nói chuyện với Tần Nhất hay muốn xin một bát. Tuy Tần Nhất tuổi còn nhỏ, nhưng bọn họ lại biết thực lực của cô không kém.
Vì vậy, cũng chỉ có đồ ngu ngốc Dương Kim Đệ mới đi trêu chọc các cô.
Chương 565: Sữa bò
Bị nhiều con mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nhưng Tần Nhất hoàn toàn không hề khẩn trương, ngược lại rất nhàn nhã, tựa như đang nấu cơm dã ngoại vậy.
Tần Nhất chậm rãi nấu, trời cũng muộn rồi, cô không muốn làm mấy món phức tạp, cho nên lấy được gì thì thả vào, cứ thế nấu một nồi canh giống như là món thập cẩm.
Đừng nghe cái tên món thập cẩm thì nghĩ không dễ ăn, ngược lại nó vô cùng thơm.
Tần Nhất từ trong ba lô lấy ra mấy hộp sữa bò, ném cho ba người
bên cạnh: "Uống lót dạ trước một chút, còn phải đợi một lúc nữa."
Chuyện này lại càng làm cho ánh mắt cả đám nóng lên, lúc này đám người Cổ Thành nhìn ba lô của Tần Nhất giống như là túi doraemon vậy. Còn không phải sao, chiếc ba lô đó nhìn thì không to, nhưng bên trong thứ gì cũng có.
Phượng Khuynh Ca và Vương Ổn Ổn hoàn toàn không khách khí với Tần Nhất, nhận lấy liền uống, Hoàng Oanh có chút mất tự nhiên, cầm sữa bò tay chân lúng túng.
Phượng Khuynh Ca "ừng ực ừng ực" uống mấy ngụm, mùi sữa thơm nhàn nhạt khiến cô híp híp mắt thưởng thức. Ôi chao, đã rất lâu rồi cô không được uống sữa tươi chính tông. Đại lục Tinh Thần cũng có sữa, thế nhưng mặc kệ là loại uống ngon như nào, cô đều cảm thấy không phải cái vị đó.
Phượng Khuynh Ca phóng khoáng uống xong hộp sữa bò, nghiêng mắt liền thấy Hoàng Oanh nắn nắn bóp bóp hộp sữa bò trong tay, nhưng không uống.
"Sao vậy, không thích sữa bò à?" Tần Nhất cũng chú ý tới, nhẹ giọng hỏi.
Ấn tượng của Tần Nhất về Hoàng Anh không tệ, cô gái nhỏ tuy có hơi nhát, nhưng bản chất tốt, tối thiểu đối với ba người các cô rất tốt.
Tần Nhất chính là người như vậy, người khác đối tốt với cô, dù chỉ một chút xíu thiện ý, cô sẽ trả lại gấp bội cho đối phương.
Giống như Hoàng Oanh hiện tại.
"Không phải, không phải, chỉ là tôi có chút xúc động." Hoàng Oanh vừa nói hốc mắt cũng theo đó đỏ lên.
Hoàng Oanh là bị làm cho cảm động, từ trước tới giờ chưa từng có ai đối tốt với cô như vậy, đặc biệt là sau khi tận thế xảy ra. Hộp sữa bò này có bao nhiêu quý giá cô biết chứ, thế nhưng đối phương lại dễ dàng cho cô.
Tần Nhất không nói gì, cô gái tuổi còn nhỏ nhưng dinh dưỡng không đầy đủ, vừa nhìn liền biết sinh hoạt không tốt.
"Tôi có thể không uống không, tôi muốn giữ lại cho em trai tôi." Hoàng Oanh nhìn Tần Nhất hỏi.
Tần Nhất cười nhẹ, gương mặt tuấn tú dịu dàng như mùa xuân tháng ba: "Đương nhiên có thể, cho cô, tự cô quyết định."
Hoàng Oanh nghe xong mắt sáng lên, ngay sau đó cẩn thận cất hộp sữa đi, giống như đang giấu bảo bối vậy.
Trên thực tế, nó đúng là bảo bối.
Hoàng Oanh vừa cất kỹ liền thấy Tần Nhất lại ném tới chỗ cô một vật, cô theo bản năng tiếp lấy, là sữa bò.
Hoàng Oanh giật mình, lập tức nhìn về phía Tần Nhất.
Đập vào mắt là bên mặt tuấn tú của thiếu niên, trắng nõn hoàn mỹ, óng ánh giống như dương chi ngọc tốt nhất.
Hoàng Oanh bỗng nhiên cảm thấy thiếu niên này giống như là một luồng sáng, chiếu sáng thế giới đen trắng của cô.
"Uống đi." Giọng nói của thiếu niên không mấy nhiệt tình, khá lãnh đạm, nhưng ngoài ý muốn khiến cho con người ta cảm thấy ấm áp.
Hoàng Oanh cười gật đầu, sau đó uống từng ngụm nhỏ, mùi sữa thơm nhàn nhạt, cô rất thích.
Không ít ánh mắt thèm khát trợn tròn nhìn mấy người Hoàng Oanh, không ít người hận không thể xông tới đoạt.
Nổi bật nhất trong số đó là Dương Kim Đệ, mắt tam giác của bà ta tràn đầy tham lam, hận không thể trực tiếp xông tới, nhưng cuối cùng vẫn e ngại thực lực của Tần Nhất, không dám động.
Kỳ thực thì chủ yếu là bà ta nhìn thấy Cổ Thành không hề động, cũng không dám động.
Cứ như vậy, không có Dương Kim Đệ quấy rầy, bốn người Tần Nhất cùng nhau hưởng thụ bữa tối vô cùng phong phú.
Đương nhiên cũng hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt uy lực mười mấy hai mươi vạn oát của đám người Dương Kim Đệ.
Cũng may đêm này bình an vô sự vượt qua.