Nam Nhiễm mới ngủ được hai tiếng đã bị tiếng kêu cứu ầm ĩ đánh thức.
"Cứu mạng!"
"Cứu mạng!"
Khi đầu óc tỉnh táo hơn một chút thì tiếng kêu cứu kia truyền đến tai cô càng rõ ràng hơn nhưng Nam Nhiễm cũng không có động tác gì, càng không có ý định tháo mảnh dải lụa trắng che mắt xuống.
Cô chỉ ngồi đó cảm nhận từng cơn gió mát của buổi chiều hoàng hôn nhẹ nhàng thổi qua, hai tay gác sau đầu, bộ dáng trông vô cùng lười biếng.
Giấc ngủ ngắn này đã giúp cơ thể cô hồi phục không ít.
Vốn dĩ do chịu sự trừng phạt của chú nguyền rủa nên đùi phải của cô mất đi cảm giác, nay hình như đã khôi phục lại bình thường. Hơn nữa, nhờ vào tác dụng của thuốc hệ thống đưa, hiện tại cô cũng không còn cảm thấy đau đớn như bị hàng vạn con kiến đụt khoét trái tim nữa.
Tuy rằng vẫn còn hơi đau nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được.
Nam Nhiễm nghe thấy tiếng lôi điện va chạm vào nhau vang lên trong không khí, kèm theo đó là tiếng huyên thuyên khó hiểu của một đám tang thi ở xung quanh.
Rõ ràng trong lúc cô đang ngủ đã có rất nhiều tang thi kéo tới đây nhưng Chúc Băng dù phải một mình chém gϊếŧ một hồi lâu vẫn không có ý định đánh thức cô.
Nam Nhiễm chỉ ngửi được mùi máu tươi nồng đậm ở trong không khí.
Chúc Băng gϊếŧ chết con tang thi cuối cùng, sau đó thu hồi dị năng của mình, quay đầu nhìn Nam Nhiễm.
"Cô tỉnh rồi?"
Nam Nhiễm gật gật đầu.
Chúc Băng nói tiếp: "Nơi này không an toàn, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này."
Nam Nhiễm nhún vai, không hề dị nghị.
Chúc Băng đánh giá sơ qua bộ quần áo trên người Nam Nhiễm.
Cách ăn mặc và trang điểm của cô không hề giống một người phải khổ sở tìm cách sinh tồn trong mạt thế, ngược lại càng giống một cổ nhân hơn.
Nhưng từng lời nói, cử chỉ của cô lại không mang theo cảm giác văn vẻ như thời xưa,... có lẽ đi ngang qua tiệm quần áo nào đó rồi tùy tiện mặc vào.
Dù sao trước khi mạt thế xảy ra cô cũng nghe đến trào lưu mặc Hán phục ra ngoài.
Chúc Băng giơ tay lên, không biết lấy từ đâu ra một bộ quần áo mới, ném cho Nam Nhiễm.
"Quần áo trên người cô không tiện hành động, mặc cái này đi."
Nam Nhiễm lắc lắc đầu nhưng cũng không cự tuyệt.
Cô đứng dậy, cầm quần áo đi vào sâu trong rừng cây.
Chúc Băng cũng đi theo Nam Nhiễm.
Trong mạt thế, ngoại trừ ở trong căn cứ, tất cả những chỗ khác ở bên ngoài đều không an toàn cho nên làm gì cũng cần phải cẩn thận một chút.
Khoảng năm phút sau, Nam Nhiễm
thay xong quần áo, đi ra ngoài.
Một bộ đồ thể thao màu đen, vóc dáng của Nam Nhiễm và Chúc Băng không khác nhau là mấy nên bộ đồ này rất vừa với Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm đi mấy bước, cảm nhận được mái tóc dài tới eo của mình đang lắc qua lắc lại thì lập tức dừng lại, đưa tay về phía Chúc Băng.
"Dao."
Chúc Băng đưa một cây chủy thủ cho Nam Nhiễm.
Vài tiếng xẹt xẹt vang lên.
Chủy thủ lướt qua mái tóc dài mềm mại của cô, cắt đứt phần tóc kể từ bả vai xuống tới hông.
Trên mặt đất xuất hiện từng mảng tóc lớn.
Chỉ trong giây lát mái tóc của Nam Nhiễm đã biến từ dài tới eo sang tóc ngắn ngang vai.
Nhìn Nam Nhiễm lúc này bớt đi vài phần nhẹ nhàng nhưng lại thêm vài phần mảnh mai, linh hoạt, khiến người ta không khỏi chú ý.
Cô lắc lắc cổ vài cái, cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Chúc Băng trầm mặc nhìn một loạt động tác thành thục của Nam Nhiễm một hồi rồi mở miệng nói: "Đi thôi."
Dứt lời, Chúc Băng chủ động giơ tay đỡ lấy cánh tay của Nam Nhiễm, kéo cô ra khỏi rừng cây nhỏ.
Đợi đến khi bọn họ ra khỏi rừng cây, âm thanh kêu cứu tuy đã ngừng lại nhưng lại chuyển thành khóc lóc cảm ơn.
"Cảm ơn mọi người đã cứu mạng cả đoàn xe của chúng tôi. Thật sự rất cảm ơn mọi người."
Chúc Băng ngẩng đầu nhìn sang, năm sáu con tang thi bao vây chiếc xe buýt dừng ở nửa đường đã bị gϊếŧ chết.
Có rất nhiều người xuống xe, vây lấy ba người đàn ông cao lớn nói cảm ơn rối rít.
Nhìn sang bên cạnh một chút thì thấy có thêm một chiếc xe jeep lớn.
Có lẽ ba người này đi ngang qua nghe được tiếng cầu cứu nên thuận tay giải quyết đám tang thi kia giúp chiếc xe buýt này.
Chúc Băng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, hướng mắt về con đường ở đằng trước.