Vừa nãy khi bọn họ kêu cứu, cô không đi qua hỗ trợ, một là vì chung quanh chỗ các cô đang ngồi cũng có mười mấy con tang thi vây quanh, không rảnh tay để giúp đỡ. Hai là vì cảm thấy tình huống bên đó không nghiêm trọng lắm.
Trên xe buýt ít nhất cũng có hơn ba mươi người nhưng xung quanh xe cũng chỉ có năm, sáu con tang thi, hơn nữa tất cả đều là tang thi sơ cấp. Mà trên mỗi chiếc xe buýt sẽ có quân nhân đặc dụng do căn cứ phái tới hộ tống người dân.
Cho dù đám quân nhân đó có yếu đến đâu thì với số lượng áp đảo này, mỗi người chỉ cần dùng một quyền cũng có thể gϊếŧ chết đám tang thi sơ cấp kia.
Đã có sức lực khóc lóc thảm thiết, kêu gào cứu mạng thì chi bằng dùng nó tự mình gϊếŧ chết mấy con tang thi kia thì hơn.
Chúc Băng kéo Nam Nhiễm đi đến đường lớn.
Vì chỉ có một con đường để đi nên khó tránh khỏi đụng mặt với bọn họ.
Lúc đi ngang qua, hai người Nam Nhiễm bỗng nghe được có người âm dương quái khí nói: "Một dị năng giả hệ lôi, lại không muốn ra tay cứu giúp đám người thường yếu đuối vô tội giống chúng ta. Ích kỷ như vậy, có xứng với một thân dị năng này của cô không?"
Người nói chuyện là một cô gái ăn mặc gọn gàng, tóc nhuộm đỏ rực.
Có lẽ lời này vừa khớp nói ra tiếng lòng của một số người trên xe nên nhìn qua có vài người vô cùng đồng tình, thậm chí còn lộ ra biểu cảm hả giận.
Lúc này, cô gái bên cạnh duỗi tay kéo tay của cô gái có mái tóc đỏ rực kia.
"Hỏa Tình, thôi bỏ đi." Giọng nói của cô gái kia rất nhỏ nhưng lại nhẹ nhàng mềm mại, giống như một cơn gió phảng phất thổi qua tai tất cả mọi người.
Cô gái tên Hỏa Tình được cô gái này khuyên một hồi, ngược lại còn vô cùng hăng hái.
Thanh âm mỗi lúc một cao hơn: "Có làm sao, cậu nhìn xem cô ta lạnh lùng như vậy, căn bản không hề để chúng ta vào trong mắt. Có lẽ còn đang oán thầm tại sao chúng ta lại không bị đám tang thi kia xé nát thì có!"
Nam Nhiễm móc móc lỗ tai, thật phiền phức.
Cô gái đứng cạnh Hỏa Tình tiếp tục kéo tay cô ta nhưng Hỏa Tình càng nói càng hăng, blah blah một hồi giống hệt một con khỉ.
"Không biết người lớn trong nhà cô ta làm thế nào giáo dục ra một người như vậy..."
Nam Nhiễm đùa nghịch thanh chủy thủ trong tay mình một lúc, sau đó, đột nhiên giơ tay lên, ném chủy thủ về phía Hỏa
Tình.
[Vút!]
Thanh chủy thủ lướt qua khóe miệng Hỏa Tình, trực tiếp cắm tóc cô ta vào thân chiếc xe buýt ở đằng sau.
Nam Nhiễm vừa ra tay, mọi người ở đây liền im lặng.
Chúc Băng quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái.
Nam Nhiễm dựa cả người vào lưng của Chúc Băng, không chút để ý nói: "Không cứu ngươi thì sao? Hiện tại lão tử còn muốn gϊếŧ chết ngươi đây này!"
Lời này vừa ra, toàn trường lại lâm vào yên tĩnh, cho đến khi một dị năng giả đang bị mọi người vây quanh mở miệng cười nói, không khí mới bớt xấu hổ.
"Nói không tệ, xác thật không có ai có tư cách yêu cầu người khác phải tới cứu mình."
Người nọ vừa nói vừa đi về phía Nam Nhiễm.
Chân mang ủng quân đội, trên người mặc một cái quần âu đen kết hợp với áo sơ mi thẳng tắp.
Chúc Băng âm thầm đánh giá người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới một lượt.
Đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, khóe môi tuy luôn mang theo ý cười nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy ý vị khó nói.
Quan trọng nhất, trên người người đàn ông này có một loại khí chất khiến người khác cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Đúng vậy, trước khi xảy ra mạt thế, đây là loại người Chúc Băng phải tiếp xúc nhiều nhất.
Phần lớn đám người buôn lậu, buôn bán vũ khí ma túy ở Tam Giác Vàng đều mang cho cô cảm giác này. Nhưng so với đám người đó thì người trước mắt càng ngoan độc hơn, giỏi che giấu hơn, đặc biệt là đẹp mắt hơn không ít.
Vốn dĩ Nam Nhiễm không có hứng thú gì với người đàn ông đang đi về phía cô, cho đến khi hệ thống mở miệng.
[đinh đinh, ký chủ, vị Thiên Đạo chi tử còn lại đã xuất hiện. Chính là người đàn ông trước mặt cô.]
Trước mặt cô...
Cô không mở mắt ra được!
Vì thế Nam Nhiễm đành mở miệng hỏi: "Tên gì?"
"Hoắc Tư." Nhìn qua giống như Hoắc Tư đang trả lời Nam Nhiễm nhưng kỳ thật ánh mắt của hắn sớm đã chuyển lên người Chúc Băng từ lâu.