Một lát sau từ dưới tàn cây vẳng lên tiếng hôn ghì ngấu nghiến, tiếng sột soạt của y phục va chạm vào nhau đầy kích thích.
Tế Độ đỡ Hà Tử Lăng nằm trên cỏ, rồi phủ phục lên người nàng, tay chàng mân mê từ hông, eo, đến ngực nàng.
Lúc này hai đôi môi đã rời nhau ra, Tế Độ chạm trán chàng vào trán Hà Tử Lăng và nhìn vào mắt nàng, đặt bàn tay chàng lên ngực nàng, nói:
“Nàng thật mềm mại.
”
Tế Độ thì thầm rồi luồn bàn tay đó vào trong áo Hà Tử Lăng, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực, được một lúc chàng di chuyển bàn tay sang phía bên kia đồi núi và lặp lại động tác xoa nắn.
Hai đầu ngực của Hà Tử Lăng nhô cao sừng sững dưới các động tác xoa bóp thành thạo của Tế Độ, môi nàng hé mở và nàng bật những tiếng rên, một dòng xuân lộ từ nơi sâu thẳm trong nàng thong thả tiết ra.
Tế Độ không dừng lại ở đó, sau khi chàng dùng bàn tay còn lại cởi y phục nàng ra, vùi đầu vào cổ nàng, kéo bờ môi xuống rãnh ngực nàng rồi lên vùng núi tuyết bên trái, ngậm lấy nụ hồng nhỏ bé trên đỉnh núi, dùng lực vừa đủ mút lấy.
Từng đầu dây thần kinh nơi ngực Hà Tử Lăng như bừng lóe khi chàng đánh lưỡi vào ngay giữa nụ hồng khiến cho hạ thể nàng dâng trào một thứ đột cảm man dại.
“Ôi…”
Hà Tử Lăng van vỉ, miệng nàng há ra và mười ngón chân quắp lại làm đôi hài của nàng rơi khỏi chân, nàng muốn chàng làm thế với nụ hồng còn lại.
Tế Độ như đọc được ước nguyện của nàng, lập tức làm nàng vừa lòng.
“Nàng muốn ta đưa nàng đi thật xa ngay bây giờ không?”
Tế Độ rời môi chàng khỏi nụ hoa bên phải của Hà Tử Lăng, quay trở lên thì thầm vào tai nàng.
Đoạn chàng hôn đôi môi nàng, đẩy lưỡi chàng vào trong miệng nàng trong khi ngón cái và một ngón tay nào đó của chàng níu lấy nụ hoa, kéo cái vật thể nhỏ bé đó giãn ra rồi se, xoắn lại.
Cả người Hà Tử Lăng rúng động như muốn nổ tung thành vạn mảnh trước sự tra tấn của chàng.
Nàng chưa từng thử qua chuyện chăn gối bao giờ nên chỉ bấy nhiêu động tác của chàng đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng, bấy giờ nàng không thiết gì nữa ngoài sự ham muốn được người đàn ông này chiếm hữu nàng.
Vùng hạ bộ nàng ướt đầm thứ dung dịch trong suốt.
Một nụ cười hài lòng hiện lên trên mặt Tế Độ khi chàng dùng bàn tay không xoắn lấy nụ hoa trượt xuống vùng tam giác ở giữa hai chân nàng.
“Nàng ướt đẫm rồi, tốt lắm, nàng rất biết hồi đáp.
”
Tế Độ nói, mơn trớn vùng tam giác ướt sũng ái dịch giữa hai chân Hà Tử Lăng.
“Cho ta, được không?” Chàng nói nhỏ.
“Để ta biến nàng thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
”
Hà Tử Lăng không do dự gật đầu.
Tế Độ mỉm cười ngồi dậy, cởi bỏ toàn bộ y phục trên người chàng, vứt bộ y phục màu bạch kim trên thảm cỏ bên cạnh mớ y phục của Hà Tử Lăng.
Chàng thở một hơi nhẹ nhõm vì đã giải thoát được sự cương cứng khỏi bộ y phục bức bối của chàng.
Hà Tử Lăng ngóc đầu nhìn độ dài của Tế Độ bằng ánh mắt e sợ.
Nàng khép đôi chân, nói:
“Ôi, không được đâu, tiểu nữ sẽ không chứa nổi ngài…”
“Đừng lo,” Tế Độ ngắt lời nàng, “nàng đã sẵn sàng lắm rồi nên không phải đau nhiều.
”
Hà Tử Lăng vẫn lắc đầu.
Tế Độ nói:
“Ngoan nào, tách đùi sang hai bên.
”
Hà Tử Lăng chần chừ nhìn đại nhục bổng của người đàn ông đang trèo lên mình nàng thêm một chút nữa khẽ mở đôi chân.
“Thả lỏng cơ thể ta mới có thể dễ dàng vào trong nàng, không làm nàng đau nhiều.
”
Tế Độ lại nói, cầm lấy sự cương cứng của chàng, đặt trước cánh cửa nhục cảm của nàng.
“Sẽ phải đau hay sao?”
Hà Tử Lăng hỏi.
Tế Độ gật đầu:
“Nhưng cơn đau sẽ qua rất nhanh.
”
Chàng hít sâu một hơi, tiếp:
“Yên nhé, bây giờ ta vào trong nàng.
”
Dứt lời liền xộc vào nàng.
“Áaa!!!”
Hà Tử Lăng bật tiếng thét lớn.
Hai mắt nàng lập tức đóng sập lại, hai dòng lệ trào ra như nước vỡ bờ, sâu thẳm bên trong nàng một nỗi đau đớn cùng cực khiến nàng muốn ngất khi chàng xé toạc nàng ra…
Tế Độ đâm phập đại nhục bổng của chàng vào Hà Tử Lăng, ép nàng nuốt trọn cái vật thể dài thậm thượt đó đến tận gốc rễ mới dừng lại, một nụ cười viên mãn nở trên môi chàng, chàng nhắm chặt đôi mắt, miệng mở thành một vòng tròn hoàn hảo, bật tiếng rên lớn.
“Khá dày đấy, nàng ổn không?”
Tế Độ mở mắt, hôn môi Hà Tử Lăng và hỏi nàng.
Hà Tử Lăng phải dùng hết cả sức lực mới gật nổi đầu, hang động nhỏ bé của nàng bị bức phải nong ra hết cỡ, ruột gan nàng như bị đẩy cả lên ngực để tạo thêm chỗ chứa đựng chàng.
Mắt nàng lúc này vẫn còn khép kín, nàng bấm mười đầu móng tay vào lưng Tế Độ.
Chàng vẫn chưa di chuyển, hỏi nàng một câu rồi cúi xuống ngậm lấy nụ hoa trên ngực nàng, dùng đầu lưỡi không ngừng đánh lên nụ hoa để giúp nàng quên cơn đau vùng hạ thể do chàng mang lại và để nàng quen dần với cảm giác bị xâm nhập bằng kích cỡ quá tải của chàng trong nàng.
“Ta sẽ chuyển động.
”
Tế Độ dùng môi kéo nhẹ nụ hoa và nói trước khi rút sự cương cứng của chàng ra khỏi hoa tâm, được nửa chừng, hai mắt chàng khép hờ, lại rên lên, nhẹ nhàng đẩy vào hang động chật hẹp sau đó dừng lại.
“Nữa nhé?” Chàng thì thầm.
“Vâng.
”
Hà Tử Lăng vẫn còn rất đau nên nàng miễn cưỡng gật đầu.
Tế Độ từ tốn lặp lại như thế lần nữa rồi dừng, hỏi:
“Lần nữa nhé?”
“Vâng.
”
Hà Tử Lăng đáp, nhưng lần này là một lời khẩn cầu, hình như hoa huy*t chật chội của nàng đang chấp nhận chàng, không, động tơ thượng hạng của nàng đang rất muốn điều này, một cảm giác viên mãn đột phát trong hạ thể khi nàng được chàng lấp đầy…
Vậy là Tế Độ lại chuyển động nhưng lần này không dừng lại nữa.
Chàng chuyển động tựa trên hai khuỷu tay, vì vậy Hà Tử Lăng không cảm nhận được sức nặng cơ thể chàng đang ở trên nàng, chỉ có vùng hạ thể của chàng là ấn xuống nàng.
Ban đầu, Tế Độ còn chuyển động chầm chậm, từ từ tiến rồi lui trong nàng.
Đến khi chàng bắt được tín hiệu Hà Tử Lăng ngập ngừng nẩy đôi hạ đồn của nàng lên để hứng lấy chàng, chàng tăng nhịp điệu.
Nàng rên lên, chàng dập xuống nàng sâu hơn, nhanh hơn.
Hà Tử Lăng thở dốc nẩy hông đón chàng, lao vào cuộc tấn công của chàng.
Tế Độ không ngừng và không ngừng giã mạnh xuống Hà Tử Lăng, từng cú nện chạm tận vùng âm cung, chàng liên tiếp nghiền những vách động của nàng khiến nàng ngất ngây.
Ôi… Cái cảm giác bị chàng ép sát và chà xát nhiều lần vào vách động làm nàng như muốn vỡ tan … Mồ hôi từ ngực chàng rơi đầm đìa lên ngực nàng.
Hà Tử Lăng cũng không ngừng rên siết, nàng không thể tưởng tượng được việc này là kỳ diệu thế này… Khi chàng kết thúc cuộc vui chắc hoa huy*t của nàng bị giập tới mức không còn hình thù gì nữa rồi… Nhưng chàng nói phải, cảm giác như được chàng đưa lên thiên đàng vậy.
Những ý nghĩ vỡ vụn trong nàng, chỉ còn cảm xúc… nàng chỉ biết có chàng! chỉ muốn chàng tiếp tục vùi dập nàng mãi thôi…
“Đến với ta, Tử Lăng.
”
Một hồi sau Tế Độ nói trong hơi thở dồn dập trước khi trút xả vào nàng.
Hà Tử Lăng cũng đáp lại Tế Độ bằng một dòng xuân lộ ấm áp từ sâu trong hạ thể nàng cùng lúc tuôn ra!
“Nàng còn đau không?”
Tế Độ nhặt một sợi tóc dính vào một bên má Hà Tử Lăng, hỏi nhỏ.
Chàng ở trong tư thế nằm nghiêng, chống mình trên khuỷu tay chàng.
Hà Tử Lăng không trả lời Tế Độ, nàng nhắm nghiền đôi mắt nhưng miệng nàng mỉm cười, nụ cười viên mãn hiện lên trên gương mặt đỏ lừ.
“Ta không làm nàng quá đau phải không?”
Tế Độ lại hỏi.
Hà Tử Lăng vẫn không thể đáp.
“Không phải chuyện đùa đâu.
” Đôi mắt Tế Độ lộ tia lo lắng, chàng tiếp tục nói: “Ta đang nghiêm túc đấy, nàng có đau lắm không?”
Hà Tử Lăng nhắm mắt thêm một chút nữa mở mắt ra, cái cảm giác sảng khoái và sung sướng đến tê người vẫn còn ngự trị trong nàng, thật sướng khoái vô cùng.
Nàng mỉm cười nhìn chàng, giờ thì nàng đã biết tất cả những thứ này là thế nào.
Cơ thể Hà Tử Lăng bị Tế Độ quay cuồng, lúc trước nàng không hề biết cơ thể nàng có thể vừa đau đớn vật vã và cũng có thể vừa thỏa mãn cùng lúc như thế này.
Cái cảm giác chết đi sống lại thật không thể tả bằng lời.
“Nàng vẫn chưa trả lời ta.
” Tế Độ nhướng mày.
Hà Tử Lăng quàng đôi cánh tay thon thả của nàng quanh cổ Tế Độ, kéo đầu chàng xuống, hôn môi chàng, thì thầm:
“Tiểu nữ muốn lần nữa.
”
Hà Tử Lăng dứt lời, ánh mắt Tế Độ lóe sáng, đồng thời chàng cũng trút một hơi thở nhẹ nhõm.
“Nàng đòi hỏi quá đấy.
” Chàng nói bằng giọng châm chọc.
“Nhưng ai bảo ta luôn yêu chiều nàng chứ, lật người lại nào.
”
Hà Tử Lăng lật người nằm sấp trên cỏ, hướng tấm lưng thon mịn về phía Tế Độ.
Tế Độ úp một bàn tay chàng trên