- Nàng nói nàng quan tâm ta, tại sao lúc trước nàng hờ hững vậy?
Tế Độ liên tục lặp lại câu nói này trong cơn mê sảng.
Hà Tử Lăng ngồi trên trường kỉ lắng nghe lời chàng, nàng đương nhiên biết câu hỏi vừa rồi không phải dành cho nàng.
Hà Tử Lăng không ngừng ôm mặt khóc ròng.
Tại sao chàng không còn như xưa để nàng được là người cùng chàng đi đến cuối con đường? Tại sao chàng và nàng đã từng sánh bước bên nhau lại để lạc mất nhau ở ngã rẽ Thiên Sơn ấy?
Bao nhiêu nước mắt đã được hong khô trước đó giờ rủ nhau trở về hội tụ trong đêm.
Hà Tử Lăng nhớ từ khi Tế Độ trở về từ Thiên Sơn, những điều chàng nói, những hành động chàng làm là cách để chàng thể hiện tình yêu với cô gái chàng gặp trên Thiên Sơn.
Chàng nói với nàng hai người từ nay chỉ là bạn thôi và chàng đã buông tay nàng từ giây phút đó.
Tế Độ liên tục tránh mặt nàng, nhưng sáu năm qua nàng vẫn ở bên chàng hy vọng có ngày chàng quay đầu trở lại.
Hà Tử Lăng biết nàng cố chấp trong tình yêu để tự nhận những thương tổn sâu sắc về mình nhưng trách nhiệm không cho phép nàng rời chàng.
Vả lại, nàng cũng không nỡ xa chàng, vì chàng chính là mối tình đầu, và cũng sẽ là duy nhất.
Người ta thường bảo những người xuất hiện trong đời ta dù chỉ thoáng qua đều vì lí do nào đó.
Vậy sự xuất hiện của chàng đơn giản chỉ là để nàng tổn thương ư? Chàng đã từng cho nàng những giây phút ngọt ngào, thời gian hai người ở bên nhau cùng nhau chia sẻ mọi đam mê, những nụ cười, những ánh mắt trao nhau! với nàng giờ chỉ là hồi ức.
Đã có rất nhiều lần nàng muốn rời khỏi chàng, rời khỏi kinh thành, bỏ lại sứ mệnh đang gánh trên mình, buông bỏ tất cả, xóa sạch tất cả sau một lần quay lưng cất bước nhưng mỗi lần nàng định làm thế những kỷ niệm đẹp lại ùa về.
Những lúc như vậy con tim nàng yếu đuối để rồi lại đưa ra quyết định sai lầm mà nàng quên mất rằng đã khi nào chàng thuộc về nàng đâu? Hôm qua nàng lại tìm về những thứ gọi là ngày xưa qua con đường hai người từng đi, ngắm nhìn chiếc ghế đá hai người từng ngồi bên bờ Vô Định Hà để chợt nhớ rằng ngày nào đó hai người tay trong tay mà giờ đây nàng thấy lòng nức nở khi chỉ một mình đơn lẻ.
Sau tất cả những ngày tháng đã qua nàng vẫn giày vò mình trong nỗi xót xa và tự hỏi liệu giữa hai người từng có tình yêu hiện hữu hay chỉ là cảm xúc nhất thời? Hà Tử Lăng sực nhớ bao năm bên nhau Tế Độ chưa từng nói yêu nàng lần nào, có lẽ mọi thứ là do nàng tự huyễn chứ nào có xuất phát từ trái tim chàng.
Hà Tử Lăng nâng vạt áo lên lau sạch nước mắt.
Nàng rời trường kỉ đến sửa tấm chăn trên mình Tế Độ cho ngay ngắn rồi lặng lẽ đi vào bếp đích thân bắt nồi sắc thuốc.
Trong phủ có đầy người hầu kẻ hạ nhưng lần nào chàng ngã bệnh nàng cũng đích thân lo cho chàng.
Hà Tử Lăng cũng chẳng rõ bao giờ chàng mới dậy mà dậy rồi liệu có uống thuốc do nàng sắc không vì chàng rất ghét uống thuốc nhưng nàng vẫn làm.
Mọi thứ mà trong mấy năm qua nàng làm như một thói quen.
Hà Tử Lăng mang chén thuốc trở vào phòng cho Tế Độ.
Nàng thấy chàng vẫn còn ngủ, trong cơn mê sảng vẫn luôn miệng gọi Nữ Thần Y! Hà Tử Lăng đặt chén thuốc lên chiếc ghế bên cạnh giường chàng, ngồi lên mép giường nắm tay chàng, vỗ về.
Nàng lặng lẽ gối đầu trên ngực Tế Độ nhưng không ngủ mà nhìn đăm đăm vào khoảng không gian đen tối trong phòng, lòng nghĩ ngày mai tỉnh dậy chắc gì chàng đã nhớ những điều nàng làm cho chàng hôm nay?
Sáng ngày hôm sau cơn sốt của Tế Độ hạ dần, chàng tỉnh dậy.
Hà Tử Lăng vẫn ở bên giường túc trực chăm sóc chàng.
Nàng thấy Tế Độ vừa trở mình liền đỡ chàng ngồi dậy, bưng chén thuốc lên.
Tế Độ rất ghét uống thuốc nên chàng uống một ngụm xong nhăn mặt hạ xuống, đôi mắt lim dim mệt mỏi, lồng ngực không ngừng nhấp nhô và hơi thở của chàng cũng ngắn đoạn.
Hà Tử Lăng nhìn Tế Độ uống ngụm thuốc một cách khổ nhọc, dịu giọng bảo:
- Thuốc đắng dã tật, tuy mùi vị của nó thật không dễ ngửi nhưng phải uống thì bệnh mới mau lành được.
Hà Tử Lăng dứt lời phát hiện nàng chẳng phải lang y, bèn thốt nhiên nở nụ cười.
Hai người không nói năng gì trong một hồi.
Tế Độ nâng chén thuốc lên uống thêm một ngụm nữa lại buông, chàng uống rồi lại buông… Sang lần thứ năm, Hà Tử Lăng cản:
- À tiểu nữ quên, thuốc đã nguội nên khó uống để tiểu nữ đi rót lượt thuốc nóng khác cho ngài.
Nàng nói xong định đưa tay cầm cái chén nhưng Tế Độ lắc đầu.
- Không cần.
Chàng nói, sau đó bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch.
- Bây giờ đã là canh mấy rồi?
Tế Độ trả chén lại cho Hà Tử Lăng, hỏi nàng.
Chàng tiếp tục ôm ngực thở từng hơi nặng nhọc.
Hà Tử Lăng đặt chén thuốc xuống giường, quay nhìn cánh cửa phòng, trả lời:
- Chắc là đầu canh năm rồi.
Nàng quay lại nhìn Tế Độ, nói thêm:
- Ngài ngủ thêm một lát, hồi nãy tiểu nữ đã có nhờ người đi nói với Sách thị lang đại nhân ngài bị ốm nên sáng nay không thể lên triều.
- Cảm ơn nàng.
Tế Độ nói.
Hà Tử Lăng bưng cái chén đi đặt trên chiếc bàn kê ở giữa phòng, rót tách trà cho Tế Độ tráng miệng sau chén thuốc đắng.
Tế Độ lại nói cảm ơn Hà Tử Lăng.
Chàng cầm tách trà chậm rãi hớp một ngụm nước trà.
Loại trà này là trà nhân sâm hảo hạng nhưng chẳng hiểu sao khi nuốt vào miệng chàng vẫn cảm thấy không át được chất thuốc đắng trong miệng, chất thuốc như ngấm sâu vào trong cổ, trong lòng chàng, nên miệng chàng vẫn nếm được vị đắng chát như thường.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hà Tử Lăng đi mở cửa.
Lôi Kiến Minh bưng một mâm đồ trang sức vào nói với Tế Độ:
- Lão nô thật không muốn làm phiền tướng quân nghỉ ngơi nhưng lão nô có chuyện này không thể tự mình quyết định.
Chả là sính lễ sắp sửa mang tới phủ Đài Nã phúc tấn tất cả đã được lão nô chuẩn bị, chỉ thiếu một cái Bách Niên Ngự Nê và cặp trâm cài đầu.
Lôi Kiến Minh dứt lời dâng chiếc mâm chứa mớ đồ trang sức lên trước mặt Tế Độ.
Tế Độ im lặng.
Hà Tử Lăng biết Tế Độ không có tâm tình chọn đồ trang sức cho Mẫn Mẫn, nàng nhìn Lôi Kiến Minh, bảo nhỏ:
- Mẫn Mẫn cách cách là cành vàng lá ngọc nên sính lễ đương nhiên phải là thứ tốt nhất rồi, Lôi nhị thúc cứ thay mặt ngài ấy chọn món nào đắt nhất, càng quý càng tốt cho cô ấy.
Lôi Kiến Minh cũng chỉ làm theo lệ, giờ Tế Độ không phản đối nên chỉ vào cái mão đội đầu có gắn trân châu màu xanh ngọc bích và cặp trâm cài cùng màu, nói:
- Như vậy lão nô sẽ đưa cho thợ năm ngàn lượng bạc để lấy mão đội đầu và đôi trâm cài này, sau đó cùng tùy tùng mang sính lễ đến phủ Đài Nã phúc tấn.
Lôi Kiến Minh dứt lời bái chào Tế Độ, đi ra ngoài phòng.
Còn lại hai người, Tế Độ không