Khoảng cuối canh hai, ngoài trời sấm nổ rền vang.
Vân Anh nằm ngủ bên Nữ Thần Y.
Nữ Thần Y đang ngủ đột nhiên ngồi bật dậy bưng hai tay ôm đầu.
Tiếng sấm nổ vang trời cũng làm Vân Anh thức giấc.
- Muội lại gặp ác mộng nữa à? – Vân Anh hỏi.
Nữ Thần Y cố gắng kềm chế tâm tình hỗn loạn của nàng, bỏ tay khỏi đầu, cúi đôi mi cong, dài nhìn tấm chăn, gật đầu.
Ngoài cơn ác mộng vừa rồi từ nhỏ nàng đã sợ tiếng sấm, nhất là tiếng sấm rền vang thế này.
Năm xưa ở Hàng Châu mỗi lần mưa to gió lớn đều là Tần Thiên Nhân ở bên nàng.
Sau khi nàng bỏ đồn Bạch Nhật mà đi, Tôn Hứa Khải lại thường ở cạnh bên, bây giờ nàng chẳng còn ai.
Hai mắt Nữ Thần Y mờ lệ, nàng nghĩ tới giờ này khắc này chắc Tế Độ đang cùng Mẫn Mẫn an giấc… Nàng nhìn Vân Anh qua màn nước mắt, nói:
- Muội muốn gặp ngài, muội nhớ ngài quá!
Vân Anh vỗ về trên vai Nữ Thần Y, chẳng biết nói gì để xoa dịu nỗi buồn của Nữ Thần Y.
Trong lòng Vân Anh tự hỏi không lẽ cuộc đời của Nữ Thần Y cứ mãi khổ đau như thế này sao? Nữ Thần Y đã mất cả người thân, vào cung đã cố yên phận sống ở viện thái y, sau đó bị đày tới tân giả khố, gặp được Tế Độ, tưởng hạnh phúc sẽ đến, nào ngờ đau khổ triền miên! Vân Anh suy nghĩ một lúc chỉ biết lên tiếng:
- Để tỉ vào phòng ăn rót chén trà gừng cho muội an thần.
Vân Anh dứt lời bước xuống giường rời khỏi phòng.
Trong lúc Vân Anh đứng ngoài hành lang khép cửa phòng nàng nghe tiếng chân vang lên đằng sau nàng, quay lại thì thấy Tế Độ từ trong sân đang tiến lên hành lang.
Gương mặt Tế Độ đầy lo âu.
Quả thật chàng vừa đi vừa suy nghĩ, lúc trước khi Mẫn Mẫn nói sẽ sai Yên Hồng mang thuốc cho Nữ Thần Y chàng vốn chỉ muốn vào cung nhờ Tân Nguyên gọi thái y nhưng bây giờ, chàng phải đưa Nữ Thần Y rời khỏi Yên Hồng.
- Ồ tướng quân!
Ðôi mắt buồn ngủ của Vân Anh trở nên đầy nhiệt tình và long lanh sinh động nhìn Tế Độ.
- Lâu rồi ngài không đến, muội ấy nhớ ngài lắm!
Vân Anh vừa nói vừa khom mình hành lễ vấn an Tế Độ.
Tế Độ ra hiệu cho Vân Anh miễn lễ bằng cử chỉ của bàn tay.
Vân Anh thẳng người lên.
Đã lâu rồi không gặp Tế Độ nên Vân Anh nhìn như dán vào chàng, nàng thấy tối nay thần sắc chàng bơ phờ, hai mắt thâm quầng, chàng cũng ốm đi nhiều.
Vân Anh biết những ngày qua chàng cũng như Nữ Thần Y, đau khổ như nhau.
Khỏi phải hỏi Vân Anh cũng biết những ngày qua chàng đã không có cuộc sống yên ổn bên Mẫn Mẫn.
- Ngài đừng quá lo cho sức khỏe muội ấy - Vân Anh dịu dàng nói – Sức khỏe muội ấy vẫn bình thường, chỉ là hằng đêm hay nằm mơ thấy ngài nên ngủ không được tròn giấc thôi.
Nhưng bây giờ ngài đến đây còn có hiệu quả hơn chén canh gừng nô tì định đi rót cho muội ấy an thần nhiều.
Tế Độ nghe Vân Anh nói giật mình.
- Đa tạ nàng bấy lâu đã thay ta ở cạnh chăm sóc nàng ấy.
Tế Độ không có thời gian nói nhiều hơn bấy nhiêu từ, chàng biết tình hình hết sức khẩn cấp, mỗi một giây một phút đều có liên quan đến mạng người nên chàng nói cảm ơn Vân Anh rồi lập tức quay mình rời đi.
Vân Anh thấy Tế Độ chưa vào gặp Nữ Thần Y đã bỏ về, ngạc nhiên chạy theo chàng, bọc ra phía trước mặt chắn đường chàng, hỏi:
- Ngài không vào gặp muội ấy ư? Lâu lắm rồi hai người không gặp nhau, ngài vừa mới tới phải đi hay sao? Ngài có thể nào ở lại với muội ấy một chút để muội ấy biết còn có người cạnh bên, vì sáng mai tiểu nữ về quê rồi.
Tế Độ nghe Vân Anh nói dừng chân, chàng ngoảnh mặt nhìn căn phòng của hai cô gái rồi quay đầu nhìn Trường Tinh môn.
Chàng phải trở về thôi, nhưng chàng nghĩ đến hình ảnh Nữ Thần Y suốt ngày gần như nước mắt với nước mắt, cái dáng dấp tiều tụy, hơn nữa Vân Anh đã đến tuổi nên ngày mai xuất cung thì làm sao chàng có thể bỏ đi cho đành? Tế Độ thấy thật bất lực chẳng biết làm gì để mọi sự được vẹn toàn bây giờ?
Tế Độ đang do dự, bầu trời lại chớp sáng lên, sau mỗi tia chớp là một loạt sấm nổ chói tai.
Bên trong căn phòng, Nữ Thần Y vẫn ngồi trên giường bưng hai tay ôm đầu.
Chợt, nàng nghe tiếng cửa mở, rồi tiếng bước chân đến bên giường.
Tiếng chân quen thuộc, Nữ Thần Y bỏ tay ra, tim đập mạnh, nàng có nghe lầm chăng? Nàng vụt ngẩng đầu lên, không dám tin vào mắt nàng.
Tế Độ ngồi lên mép giường bằng xương bằng thịt trước mặt nàng.
Hai người nhìn nhau.
Gần như suốt đêm Nữ Thần Y đã ngồi đó với bao nỗi nhớ nhung buồn tủi, bây giờ lại gặp được người trong mộng, làm cho cái nỗi nhớ nhung chất chứa trong lòng nàng, cái tình cảm bịt kín bao ngày bỗng chốc như bị khơi ra.
Nàng không như mọi hôm có thể kềm chế tình cảm của mình, ôm chầm lấy cổ Tế Độ, úp mặt vào ngực chàng.
Tế Độ cũng vòng hai tay quanh thân hình nhỏ nhắn của Nữ Thần Y.
Hai người cùng ôm chặt lấy nhau, cùng đau khổ vì đã phải xa nhau.
- Là ngài thật sao? - Nữ Thần Y mừng hỏi - Có phải tiểu nữ đang nằm mơ không?
Tế Độ không nhắc tới chuyện bức thư, không muốn làm nàng lo lắng.
- Ta nghe tiếng sấm, biết nàng sẽ thức giấc vì nàng sợ nhất là tiếng sấm trong đêm mưa lớn.
Chàng dịu dàng trả lời, dùng một tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Lúc này áo Tế Độ vẫn còn đọng những hạt mưa.
- Ngài ướt cả rồi!
Nữ Thần Y nói bằng giọng xúc động khi thấy người chàng gần như ướt cả.
- Cũng không ướt nhiều lắm đâu.
- Ướt thế này lại bảo không nhiều! Sao ngài không mang theo dù, lại để cho mưa tạt ướt cả người?
- Ta đi vội vã nên không mang dù.
- Thế còn phu xe, không phải lúc nào trong xe cũng có dù sao?
- Trong xe có dù nhưng lúc ta phóng xuống xe vội vàng quá nên không cầm theo.
Nữ Thần Y buông Tế Độ ra, bồi hồi nhìn chàng, chàng dầm mưa đến đây, cần phải làm gì đó để khử lạnh.
- Ngài nên cởi áo khoác ra.
Tế Độ gật đầu, cởi chiếc áo khoác ngoài ra đặt lên chiếc bàn cạnh bên giường.
Nữ Thần Y áp hai bàn tay nàng lên má Tế Độ, nhìn vào mắt chàng, một lúc nàng chau mày nói:
- Sao ngài lại để bản thân ngày càng gầy đi? Dầu gì cũng phải biết quý trọng sức khỏe mình chứ?
Tế Độ nghe cay đắng trong lòng, tất cả cũng chỉ tại nàng mà! Trong một thoáng chàng không trả lời, nhưng khi nhìn khuôn mặt hoàn hảo trước mặt lòng chàng như mềm hẳn.
- Một năm qua nàng làm gì?
Tế Độ nói.
Nữ Thần Y thấy Tế Độ không trả lời câu hỏi của nàng, im lặng.
Tế Độ nắm lấy tay Nữ Thần Y.
- Sao thế? Nàng như đang giận ta sao?
Rồi chàng trả lời câu hỏi của nàng:
- Nàng vốn dĩ thừa biết mà, một năm trời không gặp nàng ta còn thiết sống hay sao?
Nữ Thần Y nhìn vào mắt Tế Độ, nàng như nhìn thấy được cái buồn man mác ở nơi ấy.
Với giọng đầy đau khổ, chàng tiếp:
- Nàng tưởng những ngày qua ta có thể ăn ngủ bình thường được sao? Ta đã nói với nàng bao lần, trái tim ta đã gởi sang nàng mất rồi.
Sáng đến chiều ta thật sự không muốn trở về căn phủ đó.
Ta không muốn gặp Mẫn Mẫn, ta cũng không dám để cho mình uống say.
Ta cảm giác như mình đang sống mà đầu óc cứ để đâu đâu, phải nói là chưa bao giờ ta cảm thấy chán nản như bây giờ.
Hai mắt Nữ Thần Y mờ lệ:
- Đừng nói nữa, tiểu nữ biết cả rồi.
Tối nay được nhìn thấy ngài là tiểu nữ vui rồi.
Tế Độ cười buồn:
- Vậy thì nàng còn giận gì ta nữa?
Nữ Thần Y lắc đầu:
- Tiểu nữ chỉ giận ngài trong cơn mưa gió đến đây sao chẳng mang dù, để ướt rồi bệnh sao? Lại nữa bên ngoài mưa to gió lớn ngài vốn không nên đến đây.
Tế Độ vẫn giữ nụ cười nhuộm vẻ buồn:
- Chính vì mưa to gió lớn cho nên ta không đành lòng để nàng sợ.
Nàng biết không? Những ngày qua tuy rằng ở xa, mắt không nhìn thấy nhưng lòng ta luôn hướng về nàng, không một giây một phút nào ta không nghĩ tới nàng.
Chàng nói tới đây ngưng lại, như đang ôn lại những ngày tháng của hai người trong đầu.
- Tiểu nữ không ngờ mình có diễm phúc đến như vầy, đêm nay gặp được ngài và cả trong cuộc đời này nữa.
Nữ Thần Y nói bằng giọng tha thiết.
Ðêm đã khuya, bên ngoài cảnh vật như chìm trong màn mưa mù đục, mưa mỗi lúc một lớn, tiếng trời gầm vẫn tiếp tục vang lên.
Nữ Thần Y cũng như Tế Độ, nói rồi ngồi lặng, những chuyện xảy ra ở tân giả khố của hai người như hiện ra trước mắt nàng.
- Có phải suốt đời này ngài sẽ chỉ yêu một mình tiểu nữ không?
Nữ Thần Y hỏi khi nhớ lại lời của Tế Độ nói với nàng trước đêm chàng thành hôn.
Tế Độ chưa đáp, Nữ Thần Y nói:
- Dầu sao đi nữa ngài cũng là người đàn ông đã có gia đình, cho nên dù mai này ngài có thay lòng… nhưng chỉ cần đêm nay được gặp ngài là tiểu nữ mãn nguyện rồi.
Tiểu nữ hết sức cám ơn ông Trời đã cho tiểu nữ gặp ngài đêm nay và trong cuộc đời này nữa.
Nữ Thần Y dứt lời, Tế Độ nói:
- Ta sẽ không bao giờ thay đổi, ta sẽ chỉ yêu một mình nàng, suốt đời.
Nàng không tin ta có thể thề, nếu có ngày nào Ái Tân Giác La Tế Độ ta quên ân tình, phụ nghĩa với nàng thì sẽ như chiếc vòng ngọc ta đã tặng nàng, chết không toàn thây!
Nữ Thần Y vội vã giơ tay bịt miệng Tế Độ, câu nói của chàng và hình ảnh chiếc vòng ngọc làm nàng xúc động, nước mắt bắt đầu rơi ra khỏi mắt nàng.
Nữ Thần Y không nói được lời nào.
- Sao? - Tế Độ thấy Nữ Thần Y im lặng, lên tiếng hỏi - Nàng đã nghe rõ chưa? Đừng nghi ngờ ta nữa.
Đối với ta nàng là trên hết.
Nàng nghe gì không? Sao lại ngồi im như thế?
Nữ Thần Y nhìn gương mặt