Lại nói tới Mẫn Mẫn.
Sau khi Tế Độ rời phủ Định Viễn, Mẫn Mẫn trở về phòng ngủ cố gắng dỗ giấc ngủ nhưng không sao ngủ được, cứ nằm trằn trọc mãi trên giường như thế đến nửa đêm.
Có vài lần bọn a hoàn đứng bên ngoài hành lang dùng hết lời lẽ thiệt hơn khuyên nhủ nhưng Mẫn Mẫn vẫn không cho họ vào hầu, cũng không chịu nói năng gì, làm bọn họ hết sức lo lắng.
Nhưng Mẫn Mẫn nào có ý tự sát, nàng đuổi mọi người ra ngoài, chỉ đau buồn đến độ muốn biến thành gỗ đá vô tri thôi.
Trong lúc hết cách mọi người cũng bỏ mà đi.
Khoảng gần cuối canh ba, Mẫn Mẫn rời phòng ngủ đi đến thư phòng.
Bọn lính gác cửa không ở đó, nàng thấy hơi lạ nhưng không bận tâm.
Mẫn Mẫn mở cửa phòng sách.
Nàng nghe tiếng gió vút qua tai nhưng một lần nữa cũng không chú tâm mà chỉ muốn đi đến nơi đặt chiếc tủ cao to ở cuối phòng sách.
Chính bản danh sách có tên Trịnh Chi Long là nguyên do duy nhất Tế Độ đồng ý thành hôn với nàng.
Bây giờ mọi sự đã đành, tình cảm của chàng đã hiển lộ và phân biệt trắng đen rõ ràng nên nàng thật sự không cam tâm để chàng dễ dàng có bản danh sách!
Mẫn Mẫn còn đang mở các hộc tủ tìm kiếm, chợt nàng cảm giác một vật lành lạnh chạm vào gáy, không nhìn cũng biết đó là một lưỡi dao, quả nhiên nàng nghe tiếng nói khẽ bên tai:
- Để xem miệng nhà ngươi nhanh hay dao của thủ lĩnh Huyết Trích Tử nhanh hơn?
Mẫn Mẫn nghe tiếng nói quen thuộc, lạnh cả người.
Ả là Huyết Trích Tử sao? Lại là thủ lĩnh Huyết Trích Tử sao? Người con gái mà bấy lâu trong phủ nể nàng một phép, nàng bảo ả đi đằng Đông ả không sao dám đi đằng Tây!
Ôi! Hèn gì tối nay hai tên lính canh cửa phòng sách và bọn lính tuần tra hành lang vắng mặt.
Nếu ả là Liên Hoa Sát Thủ, đương nhiên có khả năng đánh gục và thủ tiêu bọn lính một cách dễ dàng không hề phát ra một tiếng động nào.
Gương mặt Mẫn Mẫn trắng bệch, tự nhủ nàng phải làm sao bây giờ?
Mẫn Mẫn còn đang tính đường tháo chạy, hoặc chí ít cũng kéo dài thời gian chờ Tế Độ về thì tiếng nói quen thuộc lại vang lên:
- Đưa bản danh sách cho ta!
Liên Hoa Sát Thủ dứt lời đi vòng ra phía trước mặt Mẫn Mẫn, vẫn kề con dao lên cổ Mẫn Mẫn.
Bốn con ngươi đen láy chạm nhau.
- Sao ngươi có thể gia nhập đội quân sát thủ của tam mệnh đại thần được? – Mẫn Mẫn hỏi - Chàng đối đãi ngươi tốt vậy, bao nhiêu năm trời, ngươi nỡ nào tạo phản lại chàng?
- Đúng là ngài ấy đối đãi ta rất tốt.
Liên Hoa Sát Thủ gật đầu, nói.
Lời vừa dứt, giọng dịu dàng hòa nhã đó biến mất, chuyển sang lạnh lùng vô tâm, âm thanh vô cảm này Mẫn Mẫn chưa bao giờ nghe:
- Ngươi có nghe về cái chết bí ẩn của cả nhà Đại Thanh Hoàng Phụ Nhiếp Chính Vương chưa?
Mẫn Mẫn giật bắn khi dạ hành nhân tiết lộ thân phận thật sự của ả.
Liên Hoa Sát Thủ nói xong lấy một đóa hoa kết bằng vải trắng từ trong ngực áo ả, cài đóa hoa vải lên tóc Mẫn Mẫn, nói:
- Tặng ngươi.
Ngươi biết không? Nơi a mã ta ngã xuống, một năm sau khi ta quay trở lại đã mọc những đóa hoa trắng như đóa hoa này.
Mẫn Mẫn rùng mình nghĩ tới những vụ án đẫm máu ở kinh thành, trong vòng mấy năm lại đây kẻ sát thủ sau khi ra tay giết người đã để lại một đóa hoa nhỏ làm bằng vải trắng, không ngờ người con gái mà nàng quen bấy lâu chính là nữ ma đầu lừng lẫy đó, kẻ cầm đầu nhóm Huyết Trích Tử danh vang tứ hải vì tính tàn nhẫn đến nỗi người đời chỉ cần nghe thôi đã khiếp vía.
Mẫn Mẫn âm thầm cầu nguyện Tế Độ hãy mau trở về.
Cầu nguyện xong, nàng lấy hết can đảm nhìn Liên Hoa Sát Thủ, nói:
- Nhà ngươi còn không chịu rút dao ra à? Có phải nhà ngươi điên rồi chăng? Sao lại dám uy hiếp bổn tướng quân phu nhân? Chẳng phải tam mệnh đại thần cũng phải e dè thế lực của bổn tướng quân phu nhân sao? Thật là hành động không khôn ngoan một chút nào.
Mau mau lấy dao ra.
Lấy dao ra.
Nếu như ngươi cắt đứt một sợi tóc của ta không những làm đại Hãn tức giận mà chàng cũng sẽ không để ngươi yên!
Liên Hoa Sát Thủ nghe Mẫn Mẫn bảo, rút dao về.
Mẫn Mẫn còn đang mừng thầm, ngay sau đó, nàng ngó thấy hàn quang chiếu sáng.
Phựt! Liên Hoa Sát Thủ lia dao một đường, bím tóc của Mẫn Mẫn lập tức rơi xuống sàn nhà.
- Ha ha, ha ha ha ha!
- Ngươi!
Mẫn Mẫn giật mình, chỉ có thể thốt lên một tiếng rồi ngưng bặt.
Liên Hoa Sát Thủ thấy Mẫn Mẫn sợ hãi, tiếp tục cười nói:
- Ngươi tưởng ngài bận tâm tới ngươi à? Ngươi quên vẻ mặt khẩn trương của ngài khi đọc lá thư rồi sao? Ngươi không cần trố mắt nhìn ta, ta biết ngươi muốn hỏi điều gì.
Phải, lá thư đó là do ta viết.
Do ta không muốn ngài ăn một bữa ăn với ngươi nên dụ ngài rời khỏi phủ, hơn nữa ta cũng muốn giết ngươi từ lâu lắm rồi!
Người áo đen nói tới đây ánh mắt lấp lánh như con dao trên tay ả, tiếp tục nói bằng giọng hằn học:
- Mẫn Mẫn A Đạt Cách Lạp, ngươi nghĩ rằng trên đời này ai cũng phải nhường nhịn ngươi hết chăng? Ngươi nghĩ rằng lực lượng của Đại Hãn ngươi là vô địch, có thể bao trùm hết mọi thứ cả sao? Để ta nói cho ngươi nghe, cho dù bộ tộc của ngươi có đông binh lính đến đầy trời ngài cũng không vì vậy mà để ngươi trong mắt! Ngươi thật ngu xuẩn! Ngươi quen ngài lâu vậy không biết từ nhỏ ngài đã có thói quen chăm sóc và bảo vệ những người thân cô sức mỏng ư, nhất là hàng nữ nhân chân yếu tay mềm nên bất luận thế nào trước mặt ngài ngươi cũng không nên nhục mạ và hành hạ nữ nhân!
Mẫn Mẫn mấp máy môi định nói gì đó nhưng người áo đen vẫn dùng giọng nói làm Mẫn Mẫn hối hận, hối hận đến độ lệ trong mắt bắt đầu dâng lên.
Trái tim Mẫn Mẫn cũng chìm xuống tận đáy vực sâu.
- Ngươi không thấy dáng vẻ của ngài khi ngươi thốt ra một loạt ngôn từ đầy rẫy khiếm nhã về Nữ Thần Y ngài đã mở to đôi mắt căm giận nhìn ngươi ư? Khoảng nửa năm nay ngươi dùng bao nhiêu tâm ý học nấu ăn, tìm cách hàn gắn mối quan hệ với những người trong phủ nhưng cái tánh ghen tuông bất trị đã đạp đổ hết tất cả mọi nỗ lực của ngươi rồi!
Lời của Liên Hoa Sát Thủ khiến Mẫn Mẫn tiếc nuối vô cùng, đúng là mấy canh giờ trước, khi nói chuyện với Tế Độ, quả thật nàng chẳng hề có vẻ gì là đang mong mỏi chàng ở bên nàng mà trái lại, ngay trước mặt bọn a hoàn và Lôi Kiến Minh, nàng cứ mãi đay nghiến, chì chiết chàng.
Thay vì nhận ra rằng chàng đang là chủ nhân của cả cái phủ đệ này, là một người mà đáng lẽ ra nàng không kính trọng thì chí ít cũng nên giữ cho chàng mặt mũi.
Nhưng không, nàng lại tìm đủ các lý do để tiếp tục mắng nhiếc, đay nghiến.
- Đó là sự sai lầm của ta - Mẫn Mẫn khẽ cúi mặt, nói – Ta nhìn nhận lẽ ra ta không nên tranh giành cái hạnh phúc không thuộc về ta, ta đã thất bại.
Ngươi nói phải, đêm nay ta đã đánh mất cơ hội cuối cùng để cải thiện mối quan hệ với chàng, ta đã làm mọi việc trở nên hỗn loạn hơn.
Ta thật sự đang rất hối hận, ước gì chàng cho ta cơ hội để ta có thể sửa đổi!
- Tất cả những gì ngươi làm cũng sẽ không cảm động được ngài.
Người áo đen lắc đầu, cướp lời Mẫn Mẫn:
- Ta đã sớm hiểu được điều đó và đã từ bỏ.
Ngươi không biết đâu, từ khi ngài đưa nữ nhân đó về phủ ta đã sớm biết được địa vị của ta trong lòng ngài vốn không làm sao