Chiều nay Tân Nguyên lại xuất cung.
Bốn năm qua, như một thói quen, cứ hễ mặt trời ẩn sau dãy Kim Sơn là nàng lại đến khúc sông này, ngắm nhìn nắng chiều sụp tắt ở hướng Tây, ráng hồng buổi chiều ở khúc sông này sao mà buồn thảm và thê lương chi lạ?
Tân Nguyên chầm chậm bước lên cầu, đứng ở đây nàng có thể nhìn thấy hoàng cung chìm dần vào màn đêm.
Hai mươi mấy năm, sinh mệnh của nàng vẫn bị nó giữ chặt lấy, bốn bức tường cao chọc trời.
Người đời vốn tưởng là một cách cách cao quý hẳn nàng sẽ vô cùng vui vẻ nhưng họ nào biết nàng không hề có một chút vui sướng nào.
Tân Nguyên chờ Cửu Dương đến gần cuối giờ Dậu, chàng xuất hiện.
Cửu Dương hơi ngạc nhiên khi thấy Tân Nguyên chỉ đến một mình.
Chàng bước lên cầu, tiến lại gần nàng.
- Đầu xuân gió vẫn còn thổi mạnh, lang thang hứng gió lâu không tốt đâu.
Cửu Dương vừa nói vừa mỉm cười với Tân Nguyên.
Trong bốn năm qua, chàng đã quá quen với sự hiện diện của nàng ở khúc sông này, nhưng đêm nay chàng đủ nhạy cảm để nhận biết thần tình nàng vô cùng phức tạp.
Không hiểu sao nàng dường như có nét buồn bã? Nàng cũng không như mọi khi mang mã đầu cầm theo.
Cửu Dương tiếp tục mỉm cười:
- Cách cách hãy nên trở về.
Tân Nguyên nhìn như dán vào mặt Cửu Dương.
Tối nay, nàng phải nhìn cho thật kỹ nụ cười của chàng.
Chàng có nụ cười rất đẹp, ánh mắt như phát sáng mỗi khi chàng cười.
Chàng cũng rất có tài, có thể nói chàng vượt trội so với những người cùng tuổi, kể cả những người có đầy đủ điều kiện, được cho là thành công mà nàng biết.
Nàng rất ngưỡng mộ chàng, tiếc là chàng không đồng ý đi làm việc trong quan trường.
Lại nữa trong bốn năm qua, nàng nghe chàng kể về những kỷ niệm mà chàng đã trải qua khi còn là một đương gia.
Những câu chuyện phiêu lưu cực kỳ hấp dẫn.
Đàn ông đẹp trai và giỏi nàng biết rất nhiều, không có gì khiến nàng rung động, đàn ông sâu xa lại khiến nàng sợ, vì quá nhiều lý lẽ.
Còn chàng, cuốn hút nàng theo một cách không giống với những người nàng từng gặp.
Chàng thông minh, sâu sắc, nhưng cách nói chuyện nhẹ nhàng, chân thành, lại biết lắng nghe nên có chuyện gì nàng cũng đều muốn tâm sự với chàng trước tiên.
Nàng tìm thấy nơi chàng sự ấm áp, đáng tin cậy, có thể nói với chàng cả những điều mà nàng không bao giờ nói với những người khác.
Trong lòng nàng ngập tràn hình ảnh của chàng.
- Huynh không thích ta đến bầu bạn với huynh nữa à?
Tân Nguyên hỏi.
“Đương nhiên là không phải,” Cửu Dương nhủ bụng.
Lần đầu gặp nàng, chàng phát hiện ra ở cô gái này có rất nhiều ưu điểm: dịu dàng, nhu mì, từ tốn, nhã nhặn.
Nàng lại còn có cả một bụng kiến thức nữa.
Những lời nàng nói, những câu chuyện nàng kể cho bọn trẻ trong cô nhi viện nghe, như dẫn dắt tâm hồn chàng trôi vào một khoảng không gian xa xăm, một khoảng không gian rất bình yên.
Chàng cảm giác như chàng đang chầm chậm thả bộ dọc trên bãi biển.
Nơi đó cát thật trắng, giống như những mảnh thủy tinh vụn trải dài dưới chân chàng.
Trên trời ánh nắng chói chang, lấp lánh trên sóng biển, rực rỡ trên đồi núi, những đám mây trắng bay bồng bềnh trên trời, và chàng chậm rãi cất bước.
Vị mặn của biển phảng phất trong gió tạo cho chàng một cảm giác thoải mái và dễ chịu.
Cửu Dương vẫn giữ nụ cười trên môi chàng, đáp lời Tân Nguyên:
- Cách cách đánh đàn hay, kiến thức rộng, lại giỏi thi họa, đối với ta lúc nào cách cách cũng là người có đức độ cao như mây phủ trên núi vậy, ta vô cùng ngưỡng mộ.
Cho nên, việc ta được hầu chuyện cách cách đương nhiên là một vinh hạnh không riêng gì với ta mà còn với bất kỳ người nào.
Nhưng nghe nói đêm nay trời sẽ mưa, ta không muốn cách cách dầm mưa.
Tân Nguyên nghe Cửu Dương khen nàng mà trong lòng nàng cay đắng, nhưng nàng không để hiện ra mặt.
Cái gọi là đức độ cao và giữ cho bản thân được trầm tĩnh, chẳng qua chỉ là trong một thời gian dài nàng bị sự yên tĩnh và cô độc vây bám mà thành thôi.
Chàng làm sao biết được, năm xưa, sau khi cả nhà nàng mất trong biến cố Dương Châu, nàng đã được Hiếu Trang thu nhận và nuôi dưỡng trong cung Khôn Ninh.
Tuy được chăm sóc chu đáo nhưng Hiếu Trang luôn bận việc triều chính, mỗi tháng chỉ có thể dành một vài canh giờ tới thăm nàng.
Suốt ngày, nàng sống trong cung Khôn Ninh, không có ai bầu bạn nên yên tịnh đã thành quen rồi, đôi khi không còn nhận ra bản thân nàng cô độc nữa.
Tân Nguyên vẫn còn suy nghĩ, Cửu Dương lại nói:
- Mỗi lần ta nghe cách cách tấu mã đầu cầm là ta vô cùng khâm phục.
Ta thật sự chưa từng nghe ai gảy mã đầu cầm hay được đến như thế.
Tân Nguyên lại nuốt những giọt lệ vào lòng.
Những người chơi mã đầu cầm thường có tâm trạng não nề, da diết, nên mỗi khi tiếng đàn cất lên đều mang đến cảm giác ai oán như than như khóc.
Tân Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy tủi phận, chàng cũng là một người chơi nhạc cụ, và có kiến thức rộng về âm nhạc, nàng biết chàng đương nhiên có nghe qua thiên tình sử với tiếng đàn ai oán giữa thảo nguyên này.
Tân Nguyên đưa mắt nhìn hướng Tây tường thành, ở đó có một gác lâu, nàng quyết định nói ra tình cảm che giấu trong lòng nàng.
Nàng phải nói ra thôi, vì qua đêm nay nàng có lẽ sẽ không được gặp chàng nữa, chí ít cũng trong một quãng thời gian khá dài không được gặp chàng.
Tân Nguyên cất giọng:
- Lâu thượng hoàng hôn dục vọng hưu
Ngọc thê hoành tuyệt nguyệt như câu
Ba tiêu vị triển đinh hương kết
Đồng hướng đông phong các tự sầu
Cửu Dương vừa nghe qua câu thơ đầu trong bài Đại Tặng Kỳ đã hiểu ý Tân Nguyên rồi.
Chàng đưa mắt nhìn hướng Đông tường thành.
Chàng chẳng phải cỏ cây, nên chẳng thể vô tình, tâm tư của người con gái bên cạnh chàng, bốn năm qua cũng có đôi lúc chàng cảm động, nhưng mà chỉ dừng lại ở một mức độ nhất định.
- Cách cách thật thích nói đùa.
Cửu Dương nói bằng giọng bình thản.
Lòng Tân Nguyên chùng xuống như sợi đàn bị đứt dây.
Giọng người đàn ông trong lòng nàng vẫn như mọi hôm, trầm ấm, nàng rất thích nghe, nhưng ý tứ trong câu nói và nét mặt dửng dưng của chàng làm tim nàng đau nhói.
Chàng hoàn toàn dửng dưng trước tình cảm nồng nhiệt của nàng sau bốn năm.
Tân Nguyên nhớ lại lời Tiểu Điệp, chẳng lẽ ngoài người con gái ở hướng Đông tường thành chàng đối với những nữ nhân khác tàn nhẫn đến như vậy?
- Huynh nghĩ ta đang nói đùa à? - Tân Nguyên quay sang nhìn Cửu Dương, nói - Nếu như ta nói với huynh lời vừa rồi của ta không phải nói đùa, mà đó là lời thật trong lòng?
Gương mặt Cửu Dương vẫn bình thản không chút dao động, đối với chàng, sẽ mãi xem đó là câu nói đùa.
- Bốn năm qua, huynh ở nơi này trông vào hoàng cung, huynh có biết rằng cũng có người luôn hướng đến khúc sông này? Mùa đông ở kinh thành lúc nào cũng cô tịch và nặng nề, nhưng bốn năm qua là bốn mùa đông nặng nề nhất trong đời này của ta.
Cửu Dương vẫn không quay sang nhìn Tân Nguyên.
- Lúc huynh thổi sáo, từng nốt nhạc hòa hợp với tiếng mã đầu cầm của ta.
Trong bốn năm qua đêm nào chúng ta cũng gặp nhau, trò chuyện rất hợp ý nhau, lẽ nào hai ta không thể nào thân thiết hơn như vầy?
Cửu Dương không trả lời Tân Nguyên, hỏi lại:
- Trước đây cách cách đã từng yêu một người nào chưa?
- Chưa từng.
Tân Nguyên lắc đầu.
Trong bóng đêm, nàng thấy gương mặt thản nhiên của Cửu Dương trở nên đầy nhiệt tình, đầy tha thiết, nhưng cũng đầy đau khổ khi chàng hỏi nàng câu hỏi vừa rồi.
- Ta đã trải qua rồi – Cửu Dương vẫn đưa mắt nhìn hướng Đông tường thành, nói - Những năm còn ngồi trong Hắc Viện, trái tim ta đã biết rung động.
Đó là rung động đầu tiên và cũng sẽ là rung động cuối cùng trong cuộc đời này của ta.
Đối với ta muội ấy là hình mẫu hoàn hảo cho mọi chàng trai.
Từ khuôn mặt trong sáng, tánh tình lương thiện, giọng nói ngọt ngào nghe rất dễ có cảm tình.
Muội ấy là người mà mỗi khi ta nhìn thấy mọi thứ xung quanh như ngừng chuyển động.
Chỉ còn ta, muội ấy, và những cảm xúc đang cháy rực trong lòng ta.
Người ta nói tình yêu đơn phương thật buồn nhưng ta vẫn cảm thấy đẹp.
Nếu một người đã thật lòng yêu một người thì cho dù có trở ngại nào, tình yêu cũng vẫn sẽ tồn tại.
Vì vậy cho nên dù mai này chuyện của ta và muội ấy mãi mãi cũng chỉ là cầu vồng trên trời không thể nào nắm bắt được, ta vẫn không bao giờ hết yêu muội ấy.
Ta vẫn hướng về muội ấy như kim chỉ nam, không hề thay đổi.
Tân Nguyên nghe Cửu Dương nói xong nàng không lên tiếng ngay được.
Cái gương mặt đàn ông in rõ nét lụy tình, ngoan cố trong tình yêu làm nàng ngẩn mặt nhìn trân trân.
- Nhưng mà