Nhan Niệm nói không nên lời. Nghiêm Nghị thấy rõ vẻ hoảng loạn của ả.
Gã cười thật to. Buồn cười thật, bị ả lừa đến mười mấy năm.
Gã mở tay ra, còn tự tay tiêm thuốc ức chế dị năng cho Đường Quả, tự tay đẩy cô đến căn cứ Lạc Nhật, tự tay khiến cô bị nghiên cứu trong đau khổ.
Gã hiểu rồi, hiểu vì sao lúc cô khôi phục dị năng mà không muốn trốn rồi.
Cô đã tuyệt vọng nên không muốn chạy.
Cô không còn hi vọng nữa, không còn muốn sống nữa.
Gã nhớ ngày cô đến căn cứ số 7, tuy yếu đuối bất lực, nhưng cô vẫn quyết đi tìm vị hôn phu của mình.
Gã nhớ cô là con gái nhà giàu, vì giải thích với mình mà phải làm những việc bản thân không cần làm, còn nấu cơm rất ngon.
Gã nhớ... Nhưng mà, vì Nhan Niệm lại tự tay đẩy cô vào trong đàn zombie. Nhớ đến ánh mắt của cô lúc đó, tim không khỏi đau nhói, vô cùng hối hận.
Sau lần đó, cô nói sẽ không quấn lấy gã nữa, cũng sẽ không giải thích cho gã.
Trước khi đi, cô còn đánh Nhan Niệm một trận. Nụ cười của cô... Dường như cô đã hiểu được cái gì.
Cô bị tiêm thuốc, không những không mắng chửi mà còn không phản kháng, chỉ cười lên rồi lết thân thể yếu ớt của mình ra ngoài, còn nói đưa tôi đi, căn cứ sẽ được yên ổn.
Tiểu Quả... Nghiêm Nghị hơi hé miệng ra thì thầm. Gã hối hận, nhưng cô đã không còn, mãi mãi không còn bên cạnh mình nữa.
Lau đi nước mắt, lạnh lùng nhìn Nhan Niệm co vào một góc run bần bật.
Không phải không nghi ngờ Nhan Niệm, mà vì không biết được chân tướng, nên mặc kệ Nhan Niệm có khả nghi thế nào, gã cũng bao dung.
Nhưng lúc này đây, gã muốn phát điên. Nếu không phải cố gắng kiềm chế, chắc chắn sẽ một đấm đánh chết Nhan Niệm.
Nhan Niệm không dám ho he gì. Ngọc bội không có tác