[Ký chủ đại đại, Nghiêm Nghị phế bỏ Nhan Niệm, đuổi ra khỏi đế quốc Dương Quang, để cô ta tự sinh tự diệt.]
Đường Quả mở mắt ra, "Nhanh đến thế à."
[Đúng rồi. Nghiêm Nghị không dễ chịu, còn đi đến phòng cô tìm đồ cô để lại.]
Đường Quả mỉm cười, "Ta biết ngay mà, theo suy nghĩ của người bình thường, đột ngột phát hiện ra sự thật chắc chắn sẽ phải đi, còn hận không thể đi hết những nơi mà ta đã đi qua."
Cô cũng chẳng để lại gì khác, chỉ có một túi thuốc cô đã lấy trong tiệm thuốc, trong đó có đủ loại thuốc, trên dưới ba mươi loại, và đều có tác dụng là... hạ sốt.
Nghiêm Nghị thấy được đống thuốc hạ sốt đó, hẳn là sẽ vui sướng nhớ lại chuyện mình bị sốt trong biệt thự.
[Ký chủ đại đại, Nghiêm Nghị đang ăn thuốc hết hạn, còn ăn rất vui vẻ, vừa khóc vừa cười khen thuốc ký chủ đại đại lấy về rất ngon.]
Hệ thống âm thầm lau mồ hôi, khẩu vị cha này nặng thật.
Thuốc hết hạn mười mấy năm không chảy nước thì cũng mốc hết rồi, thế mà cũng dám ăn, đại hiệp có khác.
"Ăn một tí thuốc hết hạn thì đã sao? Thể chất của dị năng giả rất tốt, không chết được." Đường Quả suиɠ sướиɠ, cô nhấc váy lên, đứng dậy bước đi, "Nhan Niệm sao rồi?"
[Không tốt lắm. Cô ta không có thực lực, sống không nổi ở mạt thế này. Cô ta sợ chết cực kì, vì sống sót mà đi theo một lão già. Ông ta là thợ săn ở mạt thế, tính tình không tốt lắm, đối xử với cô ta không đánh thì cũng mắng.]
"Chà... Có nhan sắc là vẫn có tác dụng, cô ta theo con đường xưa của nguyên chủ rồi." Đường Quả cười, "Thật ra cô ta có hơi ngu, mi có thấy thế không?"
[Sao ký chủ lại nói thế?] Nếu cô không xen vào, Nhan Niệm vẫn thành công mà?
Rồi nó chợt nhớ đến hào quang nữ chính. Có cái hào quang này rồi, dù có ngu đến mấy cũng dễ dàng thành công. Đủ lỗ hổng, nhưng người thông