"Sao lại thế?" Phượng Phi Linh nhìn vùng cỏ dại tươi tốt, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Ả không nhớ lầm mà, rõ ràng ở nơi này là một vùng linh dược.
Có cây đã trưởng thành rồi nhưng không nhiều, chủ yếu là cây con, vẫn còn non, nhưng mà toàn là linh dược hiếm có.
Vậy cả một vùng cỏ dại tươi tốt này là thế nào?
Ả nắm chặt tay lại, trong lòng có cảm giác bị đè nén. Dạo này ả cảm thấy những điểm có ích của người trọng sinh đã biến mất không chút dấu vết.
Những nơi ả cho là có thứ tốt thì không phải bị đá thay thế thì là không có gì, hoặc là bị lấy mất.
Nhưng mà chỗ này chỉ có cỏ dại không có linh dược vẫn khiến ả phẫn nộ vô cùng.
Ông trời không ưa ả đến thế à?
Để ả trọng sinh lại không cho ả tiên cơ, còn biến những vật đã có thành không có?
"Phượng sư tỷ, sắp một tháng rồi mà chẳng tìm được cái gì, hay là cô lấy sai tin tức, có người lừa gạt cô?"
Thật sự là các đệ tử cực kì bất mãn, nhưng mà không thể đắc tội với Phượng Phi Linh.
Phượng Phi Linh không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận rằng có lẽ ông trời ngăn cản ả cướp tiên cơ nên mới thay đổi nhiều như thế.
Dù không chấp nhận được, nhưng ả cũng không thể dẫn người đi tìm nữa.
Xem ra các tài nguyên sau này phải chờ đến lúc đó thôi.
Vận khí và vận mệnh rất kì diệu, vì ả là người trọng sinh nên càng coi trọng hai thứ này. Càng nghĩ, sắc mặt ả càng không tốt. Bị ông trời nhắm vào thế này, không có gì vui cả.
Phượng Phi Linh cũng không nhận mệnh, trong lòng có dâng lên một suy nghĩ, một ngày nào đó ả sẽ phá hủy tất cả.
Thấy Phượng Phi Linh từ bỏ, Lãnh Dạ Lăng cũng thở ra một hơi, "Linh Nhi, sắp tới nàng định làm gì? Ta đã lâu chưa về tông môn, muốn về một chuyến."
"Vậy anh về đi." Phượng Phi Linh cũng không thèm để ý Lãnh Dạ Lăng. Tuy có một chút thích, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi,