Lãnh Dạ Lăng quay về lần này, không được hai ngày đã rời đi như trước nữa.
Y một mực chờ ở tông môn, chờ Mạc Vân Thiên trở về. Y muốn đi gặp Phượng Phi Linh, nhưng càng muốn biết rõ trong tông môn đã xảy ra chuyện gì hơn.
Tông môn thay đổi quá lớn, phòng ốc được cải tạo, trận pháp cũng được bố trí lại, còn có cả linh dược, linh thực được đánh về nữa.
Theo lời đệ tử tông môn, tất cả đều là công của thánh nữ cô cô. Ma tông phát triển tốt, y cũng không có địch ý gì với vị thánh nữ thần bí này, chỉ muốn nhận người, phòng về sau có xuất hiện hiểu lầm mà xung đột.
Tóm lại, ban đầu là ý nghĩ tốt.
Nhưng y thật không ngờ rằng kết quả lại như thế.
Ước chừng một tháng sau, Mạc Vân Thiên cùng Đường Quả trở về. Lần này vẫn là thắng lợi trở về, người đi cùng cũng cười vang.
Bạch Vô Thanh một mực yên lặng theo sát họ, họ cũng đã quen.
Ánh mắt Bạch Vô Thanh đã không thể dời khỏi Đường Quả. Mỗi lần nhớ đến chuyện cô rời khỏi Tinh Nguyệt môn, hắn lại khổ trong lòng.
Hắn không biết giải thích thế nào, cũng không giải thích nổi. Hắn luôn biết Tiểu Quả có tâm tư với hắn. Tiểu Quả cũng không làm gì, chỉ lợi dụng thân phận của mình mà tạo ra cơ hội tiếp xúc với hắn.
Nàng chỉ hỏi sở thích của hắn và thường xuyên giúp hắn chuẩn bị mà thôi. Hết lần này đến lần khác, hắn là một người thích yên tĩnh lại nghe theo truyền ngôn của tông môn, cũng là vì hắn không hiểu nàng, cho là nàng có ý khác.
Tự nhiên mà hắn ghét nàng, ghét nàng hại Phượng Phi Linh và trộm chí bảo tông môn. Rõ ràng điểm đáng ngờ có rất nhiều, nhưng hắn lại cố ý không tìm ra nguyên nhân, khiến nàng bị phế linh căn rồi trục xuất ra khỏi tông môn.
Nói cho cùng, vẫn là vì tư tâm của hắn, vì hắn nghĩ rằng làm thế sẽ thoát khỏi được một đệ tử phiền phức.
Không ngờ rằng đó lại là quyết định khiến hắn hối hận nhất. Tốt xấu gì hắn cũng là sư phụ của nàng, bất kể như thế nào, lúc nàng xảy ra chuyện, hắn