(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Nữ tu bị phế linh căn (22)


trước sau

Ma tông khí thế ngất trời, hai môn phái chưa kịp phản ứng đã bị bắt lại đánh đập. Chờ đến khi không ai có sức phản kháng nữa, tất cả cùng dâng lên một nỗi tuyệt vọng.

Mà đầu sỏ, cũng là vị thánh nữ Ma tông đang ngồi trên vị trí vốn thuộc về chưởng môn Phi Sa môn. Mạc Vân Thiên cười ha ha ngồi một bên, nhìn như đang thất thần nhưng trên thực chất là đang đi khoe với các thành viên trong nhóm.

Đường Quả quét mắt nhìn người trong đại sảnh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người một thiếu niên, "Dẫn người kia đến đây cho ta."

Bạch Vô Thanh không nhịn được mà nhìn cô, chẳng lẽ Tiểu Quả để ý người ta rồi? Hắn đánh giá vài lần thiếu niên, vẻ ngoài cũng khá ưa nhìn, nhưng... vẫn còn kém xa hắn.

Thiếu niên cực kì hồi hộp, hai má trắng bệch lên, trên người còn dính đầy máu tươi, đáy mắt vừa có sợ hãi vừa có bất khuất, môi mím chặt lại, bị người ta đưa đến trước mặt Đường Quả.

"Ngươi tên là Ôn Ý?"

Nghe thấy giọng nói hiền hòa của nữ tử, thiếu niên hơi sửng sốt, cảm giác đây không phải người xấu, không kiềm được mà gật đầu, "Ôn Ý đúng là tên tại hạ."

"Sau này Phi Sa môn của ngươi sát nhập vào Ma tông chúng ta, mà Ôn Ý ngươi có thiên phú rất tốt, không thích hợp tu luyện ở đây, theo ta về Ma tông tu luyện đi."

Ôn Ý: "..."

Cậu căng thẳng vò ống tay áo, đánh giá nữ tử đội đấu lạp lụa mỏng có giọng nói dễ nghe trước mặt, chẳng lẽ vị thánh nữ cô cô này có ý gì với cậu?

Cậu có thể không theo không?

Không theo có thể bị đánh một phát chết tươi không? Môn phái có thể vì cậu mà bị diệt môn không? Nghe nói ma tu cực kì hung tàn, một lời không hợp sẽ ăn thịt người để tu luyện.

"Quyết định thế đi, về phần môn phái xung đột với các ngươi, cũng sát nhập vào Phi Sa môn."

Đường Quả thấy đôi bên không vui, nụ cười ẩn hiện, "Vì sao các ngươi lại đánh nhau?"

"Đương nhiên là vì Phi Sa môn bọn hắn khinh người quá đáng, gϊếŧ đệ tử hạch tâm của chúng ta. Chúng ta không đánh lại thì còn

mặt mũi nào ở giới tu luyện?"

"Chúng ta không gϊếŧ đệ tử hạch tâm của bọn hắn, rõ ràng là bọn hắn vô lí, còn khiến đệ tử môn phái chúng ta bị thương nặng." Chưởng môn Phi Sa tức giận.

Thấy hai người sắp làm ầm lên, Đường Quả ra dấu dừng lại, "Chuyện đệ tử hạch tâm của các ngươi không phải là Phi Sa môn làm, mà là một người khác hoàn toàn."

Cả đám đồng loạt nhìn về phía Đường Quả. Mạc Vân Thiên cùng Bạch Vô Thanh rất hiếu kì vì sao cô lại biết được.

Mạc Vân Thiên đột nhiên nhớ ra Đường Quả biết được ai trọng sinh, chẳng lẽ tương lai thế giới này xảy ra chuyện gì cô cũng biết?

"Còn là ai, về sau các ngươi sẽ biết. Hiện tại các ngươi đều là người Ma tông, địa bàn cũng thuộc về Ma tông, phải nghe theo Ma tông. Còn Phi Sa môn, đổi tên thành Ma Tông Phi Sa phân đà."

Hai môn phái còn có thể làm thế nào? Ma tông là môn phái siêu lớn, bọn họ chỉ là môn phái nhỏ, không phản kháng nổi.

Đường Quả mang Ôn Ý đi, cũng để lại một vài đệ tử Ma tông và vài người mạnh ở lại xử lí.

Ôn Ý nơm nớp lo sợ đi đến Ma tông, vừa vào đã thấy chim hót hoa nở, mùi hoa đập vào mặt, có hơi say sưa.

Cậu cứ tưởng Ma tông là bảy ô tám đen, thật không ngờ lại giống như tiên cảnh.

"Mạc đại ca, tên nhóc này có thiên phú không tệ, cho làm đệ tử anh được không?"

Mạc Vân Thiên: ?

"Mạc đại ca, bỏ lỡ đệ tử như vậy tiếc lắm đấy."

Mạc Vân Thiên đương nhiên biết là Ôn Ý có thiên phú rất tốt, nhưng hắn không có tâm tư muốn thu thêm đệ tử, vội vàng lắc đầu, "Có một Lãnh Dạ Lăng đã đủ để ta đau cả mề rồi, đệ tử gì nữa, không cần."

Ngay cả cái đồ ngu xuẩn Lãnh Dạ Lăng kia hắn cũng đang muốn ném.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện