(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Nữ tu bị phế linh căn (23)


trước sau

"À thế hả." Đường Quả nghĩ nghĩ, rồi sáng mắt lên, bỏ đấu lạp ra cười với Ôn Ý, "Vậy ngươi thành đệ tử ta đi."

Ôn Ý: Cậu không kịp phản ứng lại.

Nhưng thấy được gương mặt đẹp đẽ tinh xảo của Đường Quả, cậu hơi thất thần một chút, nhưng cảm nhận được một ánh mắt lạnh băng đang nhìn mình, vội cúi đầu xuống, "Thánh nữ cô cô thật sự phải thu tôi làm đệ tử?"

"Đương nhiên."

"Vậy... Đệ tử bái kiến sư phụ."

Vài năm trước, sư phụ cậu vì giúp cậu cướp tài nguyên mà bị người hại chết. Dù cậu có thiên phú, nhưng ở môn phái nhỏ như Phi Sa môn, còn không có sư phụ chăm sóc, cậu chẳng có được tài nguyên tốt nào.

Đường Quả hài lòng cười, cho Ôn Ý đứng dậy, thưởng công pháp cho cậu, còn cho người phân phòng. Ôn Ý ngơ ngẩn cầm công pháp rời đi.

Thánh nữ cô cô thật sự thu cậu làm đệ tử, còn cho công pháp tốt, lại còn phân phòng, cũng phân cả tài nguyên cho cậu.

Hành động của Đường Quả khiến Bạch Vô Thanh vô cùng khó hiểu, từ chuyện vì sao lại trùng hợp đến lúc Phi Sa môn gặp nạn, hay là vì sao cô lại đưa Ôn Ý về. Nhưng hắn đã quen cái gì cũng không hỏi.

"Muội tử, Ôn Ý làm sao thế?"

Mạc Vân Thiên gặp riêng Đường Quả hỏi, thiếu chút nữa nói thẳng liệu người này tương lai có phải là một nhân vật lớn hay không.

Đường Quả cũng không giấu diếm, "Nếu người trọng sinh không xuất hiện thì là người mạnh nhất giới tu luyện trong tương lại. Nhưng sau khi người trọng sinh xuất hiện, đầu tiên là ả cướp lấy cơ duyên của cậu ta, sau còn hại chết sư phụ cậu ta, hiện giờ còn châm ngòi cho hai môn phái đánh nhau để cậu ta chết trong trận chiến này."

Đồng tử Mạc Vân Thiên co lại, "Kẻ trọng sinh này muốn nhiễu loạn thiên cơ và cướp cơ duyên của người khác?"

"Có thể nói là như thế."

Còn không phải đời đầu tiên Ôn Ý có chút xung đột với Phượng Phi Linh, bị Phượng Phi Linh ghi hận.

Thật ra có thể nói là Phượng Phi Linh chẳng ưa ai có thiên phú trên

thế giới này, cũng không biết ả làm người thế nào.

Coi như không có xung đột, ả cũng ngứa mắt những người dựa vào thiên phú mà kiêu, sẽ nghĩ đủ biện pháp để kéo mấy người này xuống để giẫm đạp.

Ôn Ý của Phi Sa môn chỉ là mới bắt đầu.

Đường Quả nhớ tới Ôn Ý, không nhịn cười được. Cô đã nghĩ ra nên làm thế nào để gây khó chịu cho Phượng Phi Linh.

[Ký chủ, năng lượng của tôi tăng lên rất nhanh, cô vui lắm à?]

"Đúng thế, rất vui."

Đường Quả cười không ngậm miệng được. Cô nhớ mấy thiên tài chưa trưởng thành ở thế giới này, tính ra cũng gần hai mươi người. Phượng Phi Linh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ, coi như không gϊếŧ cũng sẽ khiến họ phai mờ trong đám người thường.

Nếu như trước khi những thiên tài này bị rơi đài, cô sát nhập hết môn phái của họ vào, biến tất cả thành đệ tử của cô, rồi cho công pháp tốt nhất, tài nguyên tốt nhất, cho tu vi họ tăng lên vùn vụt thành một nhân vật lớn trong giới tu luyện, vậy không phải cô có học trò khắp thiên hạ à?

Cũng để Phượng Phi Linh hiểu rằng, ả trọng sinh rồi phí hết tâm tư cướp cơ duyên của họ, ông trời còn cho họ cơ duyên tốt hơn.

Những thiên tài này không chỉ không bị rơi đài mà còn trưởng thành đáng sợ hơn hẳn so với kiếp trước, có phải Phượng Phi Linh sẽ sống trong sợ hãi quanh năm hay không?

Không chỉ có thế, đến cuối cùng ả mà biết những thiên tài này là đệ tử của cô, chắc hẳn là sẽ bị tức chết.

[Ký chủ, không chỉ đơn giản là tức chết, ả ta sẽ hoài nghi ông trời nhắm vào mình.] Hệ thống nghe ý nghĩ của Đường Quả, bổ sung khen.

Nó âm thầm like cho Đường Quả, ký chủ đại đại vẫn xấu xa như ngày nào.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện