"Lạc Trần, nhảy vào trong đi." Giọng nói Đường Quả mang theo vài phần cao thâm, "Ta tính ra bên trong có cơ duyên thuộc về anh."
Lạc Trần choáng váng, cơ duyên không phải là người người tranh cướp à?
Đệ tử Ma tông nhìn không nổi, một cước đá chàng ta vào lốc xoáy kim sắc, lằng nhà lằng nhằng, đàn ông đàn ang kiểu gì thế?
Mạc Vân Thiên: "..." Các đệ tử có hơi thô bạo nhỉ.
Đường Quả đi vào trong rừng, Bạch Vô Thanh vội vàng đi theo, thấy cô không ngừng tìm kiếm gì đó, hỏi, "Tiểu Quả, nàng muốn tìm gì?"
"Gà rừng."
"Nàng đói?"
"Không."
Bạch Vô Thanh không đoán ra được Đường Quả đang nghĩ gì. Nhưng nghe cô nói muốn tìm gà rừng, thần thức vội vàng bắt đầu tìm xung quanh, cuối cùng không thấy được gà rừng, chỉ thấy một con bồ câu bay ngang qua. Hắn nhảy lên không trung, đưa tay bắt bồ câu xuống.
Bồ câu như bị dọa sợ, bay bay đạp đạp trong tay hắn, khó có thể tưởng tượng ra được hình ảnh một nam tử lạnh lùng bắt bồ câu là thế nào.
"Bồ câu được không?" Hắn lãnh đạm đưa bồ câu đến trước mặt Đường Quả.
Đường Quả nhìn bồ câu một chút, "Cũng được, tuy nhỏ hơn gà rừng một chút, nhưng vẫn có chỗ tương tự."
Cô tóm lấy bồ câu, quay lại bờ sông. Chừng một canh giờ sau, Lạc Trần ngoi nửa người lên. Đương lúc chàng ta muốn lên bờ thì nghe được tiếng Đường Quả.
"Lạc Trần, chờ chút."
Lạc Trần ngẩn người. Đường Quả nhảy đến trước mặt chàng ta, đưa chàng một con bồ câu, "Anh thả bồ câu vào trong đó đi."
Chỗ nào cơ?
Rất mau, Lạc Trần phản ứng lại, chẳng lẽ thánh nữ cô cô biết chàng ta khế ước với Phượng Hoàng? Nhớ đến vừa rồi cô cô nói ở đây có cơ duyên thuộc về chàng, chàng quả nhiên không bị cản trở, có được rất nhiều thứ.
Lạc Trần đáp lại, "Được." rồi nhận lấy bồ câu, thả bồ câu vào trong tổ Phượng Hoàng. Sau khi lên bờ, chàng ta còn nhìn Đường Quả nói một câu, "Thánh nữ cô cô, tôi có để Phượng Hoàng độ cho bồ câu. Hiện giờ trên thân bồ câu có hơi thở của Phượng Hoàng, không biết làm