Phượng Phi Linh và Lãnh Dạ Lăng vội vàng đuổi đến dòng sông vàng, nhìn thấy vòng xoáy chưa biến mất, không suy nghĩ gì mà nhảy xuống ngay.
Phượng Phi Linh đời trước nghe nói Lạc Trần có được cơ duyên ở đây, cũng khế ước với con Phượng Hoàng chết tiệt kia ở đây. Còn cụ thể thế nào thì ả không rõ.
Nhưng sông kim sắc chưa biến mất, hẳn là đồ bên trong vẫn còn.
Chạy đến đây cũng mất kha khá thời gian, suýt chút nữa ả đã lỡ mất chỗ này. Biết thế nhớ ra sớm, ở đây ngay từ đầu.
Đi vào rồi, sắc mặt Phượng Phi Linh không đẹp nổi. Nhìn qua cũng có thể thấy đã có người từng đi vào.
Lãnh Dạ Lăng cũng không nghĩ rằng ở đây thực sự có bí cảnh. Y càng ngày càng không hiểu Phượng Phi Linh, ả giống như biết rất nhiều, nhưng dường như lần nào cũng bị đoạt tiên cơ.
Y không hoài nghi gì cả, chỉ cảm thấy vận khí của Phượng Phi Linh không tốt.
Phượng Phi Linh tìm thấy ổ Phượng Hoàng, trong lòng không kiềm được mừng rỡ. Ả cảm giác được ở đây nồng đậm hơi thở của Phượng Hoàng.
Ả vội phá trận pháp, trong ổ thật sự có một con... Phượng Hoàng? Cực kì nhỏ, còn màu trắng.
Phượng Phi Linh nhướn mày, sao lại trông giống bồ câu như thế? Nhưng trên thân nó thực sự có hơi thở của Phượng Hoàng, rất nồng.
Ả tiến đến chộp lấy bồ câu, đáy mắt xẹt qua ý lạnh. Đời trước là con súc sinh này khiến ả mất hết mặt mũi.
Nhưng lúc ả muốn khế ước, ả nhận ra đây chỉ là một con bồ câu bình thường.
"Đáng ghét." Ả không chịu được mà quẳng bồ câu sang một bên, "Sao lại là bồ câu?"
Bồ câu bị dọa, vội bay đi, chờ ả kịp phản ứng thì đã mất hút rồi.
Rốt cuộc là ai đoạt trước, còn thả bồ câu vào? Phượng Phi Linh ghi hận người đến trước, lại một chuyến tốn công vô ích.
Hiện tại ả chắc chắn ông trời nhắm vào ả, bằng không sao một năm này, ả làm cái gì thất bại cái đó, không hề thuận lợi, cứ có cảm giác có một bàn tay nào đấy đang quấy phá.
Ả không đợi được nữa, nếu như không cướp được