Nghe Đường Quả nói không muốn độ kiếp, Bạch Vô Thanh ngây ngẩn cả người.
Ngược lại, Mạc Vân Thiên không phản ứng lớn như thế. Ban đầu hắn đã biết Đường Quả sớm hay muộn gì cũng rời khỏi thế giới này, không phải phi thăng mà đi vị diện khác.
Khác với dự đoán lúc trước, giờ hắn đã hiểu Đường Quả rời đi sẽ là linh hồn, sống nhờ trên một thân thể khác.
Bạch Vô Thanh căng thẳng trong lòng, không kiềm được mà hỏi, "Vì sao thế?"
"Không muốn độ." Đường Quả cúi đầu cười một tiếng, "Không muốn bị sét đánh."
Mạc Vân Thiên suýt nữa bật cười, em gái nói thế này không phải là đang lừa Bạch Vô Thanh à?
Thành cùng hội cùng thuyền với Đường Quả rồi, người trong nhóm đều biết Đường Quả thù cực kì dai. Đừng tưởng cô để cho Bạch Vô Thanh đi theo mình như thế là đã tha thứ cho hắn, chẳng qua là cô không so đo chuyện hắn một tấc không rời mình thôi.
Còn muốn phát sinh chuyện gì à, còn khuya chán.
Bạch Vô Thanh nghe Đường Quả nói không muốn bị sét đánh, đơ người một hồi lâu mới kịp phản ứng lại, vẻ lãnh đạm hiện lên vài phần ý cười, "Thế thì không độ nữa."
Nàng không độ kiếp, hắn cũng không độ kiếp.
Nàng ở đâu hắn ở đó là được.
Đường Quả nhìn ra được suy nghĩ của Bạch Vô Thanh, khóe miệng cười châm chọc, cúi đầu xuống nhấp trà, giao lưu với hệ thống, "Anh ta nghĩ là có thể cứu vớt được."
[Ha ha...] Bằng niềm tin.
Tuy rằng ký chủ đại đại nhà nó thèm tình, cũng cực kì quý trọng những người thật lòng, nhưng trong mắt cô không chấp nhận được nửa điểm phản bội và hạt cát dưới bất kì hình thức nào.
Cực đoan!
Trọng tình.
Vô tình.
Đều là cô.
Bạch Vô Thanh đúng là nghiệp chướng, đời này đã bị ký chủ đại đại phán tử hình, nếu thế giới tiếp theo vẫn còn gặp, hi vọng anh ta một lần nữa làm người.
Kỳ thật hắn vẫn tôn trọng vị xuyên qua thời không này. Người có thể đả động đến ký chủ đại đại cũng không có bao nhiêu đâu.
So sánh với chuyện ký chủ đại đại nghiêm túc suy nghĩ làm việc trong các thế giới,