Đường Quả đưa các đệ tử của cô và một vài đệ tử Ma tông không phải đệ tử cô như Lạc Trần, Cơ Thành Thiện và Bùi Tuyết đến một nơi hoang vắng.
Mọi người nghe cô nói muốn cho độ kiếp tập thể, vô cùng kinh hãi, trong lòng cũng có vài phần e ngại.
Không phải bọn họ sợ độ kiếp, họ đây là sợ độ kiếp tập thể.
Bọn họ cộng lại có khoảng năm mươi người trở lên, lôi kiếp vừa đến, chỉ sợ họ đã tong rồi.
"Chọn chỗ thoải mái mà đứng đi."
Ôn Ý không nhịn được, "Sư phụ, người có muốn tụi con bày ra tư thế ưu nhã để đối phó lôi kiếp luôn không ạ?" Cho bọn họ chết ưu nhã kiểu này đi.
Đường Quả buồn cười, "Bớt nói linh tinh đi. Đứng mau, có cơ hội như thế cũng không nhiều đâu, khéo cả đời các con chỉ trải qua được có một lần."
Mọi người nhìn nữ tử cười, bất lực lắc đầu. Coi như yêu cầu không hợp lý, lại có nguy hiểm với họ, nhưng họ vẫn tự nguyện nghe theo.
Chỉ cần thấy được nụ cười của cô, họ đã cảm thấy thỏa mãn.
Xưa nay cô không cần báo đáp, còn cung cấp tài nguyên tu luyện cho họ, để họ cố gắng tu luyện, sớm độ kiếp cho Phượng Phi Linh tức chết.
Yêu cầu quái lạ này chắc là có một không hai ở giới tu luyện. Đây còn chẳng tính là yêu cầu, chỉ là việc thuận tay làm.
Tất cả nghe theo Đường Quả, chọn một chỗ tốt để đứng.
Kỳ thực bọn họ tin Đường Quả sẽ không để họ đi chết.
Cô có bản lĩnh lớn, còn lớn đến bao nhiêu, cho đến bây giờ họ vẫn chưa nhìn ra.
Thẳng đến bây giờ, nhìn Đường Quả lấy ra rất nhiều cây gậy nhỏ, chia cho bọn họ mỗi người một cây để khi lôi kiếp đến đặt lên đỉnh đầu.
Đám người: "..."
Bạch Vô Thanh đứng xa xa cũng không hiểu, Mạc Vân Thiên tò mò, cũng tới.
Chân nhân Tử Vân và chân quân Xích Tiêu đương nhiên cũng không bỏ qua độ kiếp tập thể.
Nhìn những người độ kiếp đều như đồ đần giơ một cây gậy lên đầu, ai cũng cảm thấy quái dị.
"Sư phụ, đây là cái gì ạ?" Cốc Cầm