(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Nữ tu bị phế linh căn (60)


trước sau

Đòn lôi kiếp thứ năm đánh xuống, Lãnh Dạ Lăng bị đánh đến chật vật, cả người bị bổ xuống một cái hố sâu.

Phượng Phi Linh trong ngực y cũng rơi xuống hố, nhưng vì y một mực che chở mà không bị thương bao nhiêu.

Hai người từ trong hố đứng dậy. Lần này Phượng Phi Linh nói gì cũng không để Lãnh Dạ Lăng một mình chống lại lôi kiếp. Nói mãi rồi cuối cùng y vẫn đồng ý.

Nhưng ở đạo lôi kiếp thứ sáu, thứ bảy, y vẫn phải nhận phần lớn lôi kiếp. Toàn thân y bị bổ đến cháy đen, nhưng y vẫn muốn chịu đựng thêm, miễn cho hai đạo lôi kiếp mạnh nhất làm tổn thương Linh Nhi của y.

"Dạ Lăng, chàng đối xử với ta thật tốt."

Phượng Phi Linh cảm động hết sức trong ngực Lãnh Dạ Lăng. Ả thấy, Lãnh Dạ Lăng đã mười phần không xong, một mình hắn đã nhận lấy đa số lôi kiếp của cả hai.

Nếu như còn tâm thần đại loạn, đương nhiên sẽ chết dưới lôi kiếp.

Phượng Phi Linh hơi nheo mắt lại, ghé vào trong ngực Lãnh Dạ Lăng, môi nhếch lên, đổi giọng, "Dạ Lăng, chàng đối xử với Linh Nhi tốt như thế, Linh Nhi nên báo đáp thế nào đây?"

"Chỉ cần Linh Nhi thích ta là được, ta không cầu gì xa vời."

"Đương nhiên Linh Nhi thích Dạ Lăng rồi, thích nhất."

Phượng Phi Linh ngẩng đầu lên, nụ cười hết sức quỷ quái, khiến Lãnh Dạ Lăng cảm giác được có chuyện không ổn. Nhưng y không tin lúc này Phượng Phi Linh có thể làm gì y.

Ả nhón chân lên, dán vào bên tai Lãnh Dạ Lăng. Thần thức để ý thấy lôi kiếp thứ tám bắt đầu đánh xuống, ả nói, "Ta muốn nói cho Dạ Lăng biết một bí mật đã muốn nói từ lâu. Hôm nay là ngày chúng ta cùng độ kiếp, lúc này nói với Dạ Lăng, nhất định sẽ khiến Dạ Lăng vĩnh viễn không quên."

Sẽ khiến ngươi chết không nhắm mắt.

"Bí mật gì?" Lãnh Dạ Lăng không chú ý đến chút khó chịu trong lòng, vừa hỏi vừa chuẩn bị đối phó với lôi kiếp.

Nụ cười của Phượng Phi Linh càng ngày càng rạng

rỡ. Ả vẫn ghé vào tai Lãnh Dạ Lăng, "Thật ra... Dạ Lăng à, người trước kia kéo ngươi ra khỏi nhà họ Lãnh đến hang núi, không phải ta..."

"Linh Nhi, nàng đừng đùa!"

"Linh Nhi, đừng đùa."

Phượng Phi Linh ôm lấy hông Lãnh Dạ Lăng, thấy hắn không thể tin được, trong lòng cực kì sảng khoái, nói tiếp, "Người kia ngươi cũng biết đấy, tên ả là... Đường Quả."

Lãnh Dạ Lăng trợn mắt, không thể nào.

Phượng Phi Linh cúi đầu cười, "Đường Quả cũng không trộm chí bảo tông môn, là ta dùng bí pháp để tạm thời khống chế ả. Cũng vì thế mà ta phải trả một cái giá lớn, là ba năm liền tu vi không tiến bộ được."

"Mà ả cũng không hại ta, hết thảy đều là tính toán của ta. Ta muốn ngươi tự phế linh căn của ả."

"Còn vì sao à, chờ Lãnh Dạ Lăng ngươi vượt qua hai đòn thiên kiếp cuối cùng rồi nói tiếp."

Đoạn, Phượng Phi Linh đẩy Lãnh Dạ Lăng ra. Chớp mắt, vân kiếp trên cao đoàng một tiếng đánh lôi kiếp xuống người y.

Y đứng đực tại chỗ, không kịp phản ứng lại, trong đầu chỉ còn rối bời vì những lời của Phượng Phi Linh. Y muốn hỏi, có phải thật hay không, cũng muốn nói, ả nhất định đang lừa y.

Nhưng Phượng Phi Linh đứng phía xa, y đã bị lôi kiếp bao phủ, không có cơ hội đi hỏi.

Phượng Phi Linh thấy Lãnh Dạ Lăng chìm trong lôi kiếp, cười điên loạn đi ra, không cần nói cũng biết là sảng khoái bao nhiêu.

Sắp rồi, ả sắp thấy một Lãnh Dạ Lăng cháy thành than rồi. Không biết lúc y chết, có phải đang suy nghĩ vì sao Linh Nhi của y lại phản bội y không?

Buồn cười thật.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện