(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Nữ tu bị phế linh căn (62)


trước sau

"Đúng."

Đường Quả trả lời. Cô không ngờ Phượng Phi Linh mất bình tĩnh đến thế, người khác chưa đánh đã tự khai ra rõ rành mạch, thật sự cho rằng độ kiếp rồi sẽ thuận lợi như ý?

[Ký chủ đại đại, cô ta không tỉnh táo cũng không phải là bị cô bức à? Bây giờ ả cả ngày hoài nghi ông trời nhắm vào ả, nếu không sao làm gì cũng không được. Kể từ khi ả đến địa bàn ma tu tác oai tác quái, không xuất hiện vấn đề nữa, ả dứt khoát mê muội luôn.]

[Tâm tính có kiên định đến mấy, một khi đã nhập ma rồi, tính tình cũng sẽ thay đổi, trở nên dễ xúc động và nóng nảy hơn.]

"Trước kia là cô đưa ta ra khỏi nhà họ Lãnh?"

Nhìn thấy Đường Quả xuất hiện, Lãnh Dạ Lăng không kịp chờ mà hỏi. Dáng vẻ khẩn cầu đó, dường như đang muốn nói với cô, đây là giả đúng không.

Mạc Vân Thiên một lời khó nói hết. Khó trách Giáo Hoa nhìn thằng này không vừa mắt, ra là còn có chuyện như thế.

Thằng đồ nhi ngốc này, ngay từ đầu đã nhận nhầm người, tạo thành nghiệt duyên giữa mình và Phượng Phi Linh.

"Không phải cô, đúng không?" Không đợi Đường Quả đáp, Lãnh Dạ Lăng đã vội nói.

Đường Quả nhẹ nhàng cong môi lên, "Không nhớ rõ."

Lãnh Dạ Lăng trầm xuống, có hơi không dám nhìn vào mắt cô. Kỳ thực, dựa vào biểu hiện của Phượng Phi Linh cũng có thể chứng minh là ả không nói dối. Chỉ là y không muốn tin tưởng mình nhận nhầm người, không những nhận nhầm mà còn tổn thương người thật sự cứu mình, còn làm công cụ của kẻ muốn hại mình, một đường bảo vệ, không ngại làm những chuyện vi phạm nguyên tắc.

Vì Phượng Phi Linh mà y rời Ma tông, rời khỏi sư phụ tốt nhất của y, tự tay phế đi linh căn của ân nhân cứu mạng, còn giúp ả làm không biết bao nhiêu chuyện mất trí.

Cứ là ai bắt nạt Phượng Phi Linh, y nhẹ thì phế, nặng thì muốn mạng.

Y mờ mịt nhìn kiếp vân trên bầu trời, lúc này không muốn chống cự nữa. Nếu như y sai rồi, vậy để lôi kiếp đánh chết y, cho

y lấy mạng chuộc tội đi.

Đường Quả nhìn ra được ý nghĩ của y, không kì lạ chút nào. Lãnh Dạ Lăng tự phụ như thế, không chịu thừa nhận sai lầm của mình nên lựa chọn trốn tránh.

Phượng Phi Linh cũng mặc kệ, bây giờ ả muốn độ kiếp. Sau khi ả độ kiếp xong, tất cả những người biết việc ả làm có thể xử ả thế nào?

Không ở lại đây được, ả đi tiên giới, luôn có trời đất cho ả.

Ả không tin Đường Quả dám cản ả độ kiếp dẫn đến độ kiếp quy mô lớn khiến tất cả cùng chết.

Mả dáng vẻ của Lãnh Dạ Lăng, sợ là độ không nổi.

Lãnh Dạ Lăng không bỏ qua khoái trá trong mắt Phượng Phi Linh, tâm hoàn toàn lạnh, càng không muốn đối phó lôi kiếp.

Khi lôi kiếp vừa đánh xuống, ánh mắt Đường Quả chuyển hướng lên người đám Ô Ý, giọng nói dễ nghe vang lên, "Phượng Phi Linh, để ăn mừng ngươi độ kiếp hôm nay, ta đã tiêu phí mười mấy năm để chuẩn bị một món quà lớn cho ngươi."

Mắt thấy đạo thiên kiếp cuối cùng sắp đánh xuống, giọng của Đường Quả suýt nữa khiến Phượng Phi Linh phát điên.

Ả khinh thường, "Mày đừng có tính làm loạn tinh thần tao, tao sẽ không bị lừa."

"Ta biết, ngươi tâm tính kiên định. Thân là người trùng sinh, làm sao có thể dễ bị xúc động, đúng không?"

Một câu người trùng sinh khiến sắc mặt Phượng Phi Linh đại biến. Ả khó nhìn nhìn chằm chằm vào Đường Quả.

"Mày... Mày..." Ả rối loạn trong lòng, nhưng cảm nhận được áp lực bên trên, vội vàng kiềm chế lại. Không thể mắc lừa, tuyệt đối không thể mắc lừa.

"Muốn loạn tâm ta, đừng có mơ!"

Đường Quả cúi đầu xuống cười, "Ta nói rồi, ngươi tâm tính kiên định, không dễ bị xúc động. Trước khi độ kiếp, ngươi vẫn nên nhìn món quà mà ta chuẩn bị cho ngươi đi."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện