Phượng Phi Linh nói trong lòng, Đường Quả đang muốn ảnh hưởng ả độ kiếp, tuyệt đối không thể mắc lừa.
Ả miễn cưỡng áp chế lòng dạ, chuẩn bị đối phó với lôi kiếp thì một giọng nói dịu nhẹ vang bên tai khiến sắc mặt ả đại biến.
"Phượng Phi Linh, ngươi nhìn xem ta là ai?"
Phượng Phi Linh vô thức nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy được trong đám người áo trắng có một thân hình mảnh mai. Nàng bỏ đấu lạp xuống, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện trong mắt ả, khiến ả cả kinh đến mức lui về sau mấy bước.
"Mày... Mày..." Sao mày còn sống?
Phượng Phi Linh không tin được. Ả tận mắt thấy Bùi Tuyết bị ma tu làm cho hồn phi phách tán, sao còn êm đẹp đứng đó?
Bùi Tuyết cười nhạt, "Ta còn sống, ngươi ngạc nhiên lắm đúng không? Người vu oan ta có ý với Lãnh Dạ Lăng, còn phá hủy danh tiết của ta, cùng ma tu hại ta vạn kiếp bất phục. Phượng Phi Linh, Bùi Tuyết ta tự nhận không làm gì có lỗi với ngươi, nhưng sao ngươi lại đối xử với ta như thế?"
"Đó là mày đáng đời."
Phượng Phi Linh quên đi tình cảnh hiện tại, quát lên theo bản năng, "Đáng đời, là mày đáng đời."
Trước kia ả bị ma tu đùa giỡn trong lòng bàn tay, Bùi Tuyết và Cơ Thành Thiện cách vách còn cả ngày âu yếm, không muốn cứu một người đáng thương như ả. Cho nên, Bùi Tuyết đáng đời, đáng bị rơi vào cái kết kia.
"Phượng Phi Linh, ngươi lại nhìn xem ta là ai?" Cốc Cầm cũng bỏ đấu lạp xuống, một gương mặt tươi sáng dí dỏm lộ ra. Thấy Phượng Phi Linh không hiểu, nàng tốt bụng giới thiệu, "Tên ta là Cốc Cầm, linh căn ngũ hành."
Mặc dù nàng không biết vì sao sư phụ muốn mọi người giới thiệu như thế, nhưng thấy được sắc mặt đại biến của Phượng Phi Linh, nàng biết chuyện này rất quan trọng với ả.
"Làm sao có thể!!!"
Phượng Phi Linh tâm loạn như ma, sớm không tỉnh táo được."
"Phượng Phi Linh, tên ta Ôn