"Không thi thật?"
Đến bữa trưa, Tống Dã nói chuyện không thi trước mặt cả nhà họ Đường, dọa tất cả sợ đến ngây người.
Ban đầu họ còn đang đói, nghe được quyết định của Tống Dã, không ai chú ý đến cơm nước nữa, chỉ dồn ánh mắt lên người trẻ tuổi này.
Anh cả anh hai Đường Thiên Ngọc và Đường Thiên Hàng của Đường Quả cũng tròn mắt. Sửng sốt rồi, ánh mắt hai người nhìn Tống Dã dễ chịu hơn nhiều.
Không phải hai anh có thành kiến với thi đại học, nhà họ Đường không giống nhà khác, vẫn tương đối tôn trọng người làm văn hóa, nhưng mà hai người không có bao nhiêu ấn tượng tốt với đám thanh niên trí thức kia.
Từ trước tới nay, lúc nào cũng là vai không thể gánh, ăn nhiều làm ít, còn cực kỳ kiêu căng, người trong thôn không mấy ai thích được.
Về sau mấy người bị đả kích, nhận mệnh làm việc, không làm không xong, chỉ có làm thì mới có ăn, không làm cứ phải cạp đất.
Có vài nữ thanh niên trí thức không chịu được, gả cho người trong thôn để không đói bụng. Cũng có vài nam thanh niên trí thức leo lên các cô gái nhà khá giả trong thôn, bị rất nhiều người chê cười.
Còn Tống Dã, ấn tượng của hai anh cũng tạm ổn.
Tống Dã làm việc không tính là tích cực nhưng cũng sẽ không lười biếng, có điều dường như Tống Dã mãi cũng chỉ làm công việc phần của mình.
Hiện tại Tống Dã đã thành em rể họ. Ngay từ đầu họ đã biết người ta làm văn hóa, thân phận trước kia có khả năng còn không thấp. Theo lời của Đường Thủ Quốc mà nói, thanh niên này hơn phân nửa là cậu ấm nhà giàu.
Bỗng nhiên nghe Tống Dã nói không thi đại học, tất cả mọi người ngơ ngác.
Đường Thiên Ngọc không nhịn được, cười ha ha, "Không thi là tốt. Em rể, về sau chú cứ việc ở lại thôn Đường sống tốt với em gái anh."
"Đúng đúng đúng, chăm chỉ làm việc là được. Em anh đây ngoan ngoãn, cưới được con bé là phúc của chú, không thi đại học là đúng."
"Trật