Phản ứng của nhà họ Đường nằm ngoài dự kiến của Tống Dã.
Anh nhìn cô vợ nhỏ ngồi bên cạnh, lại nhìn người nhà họ Đường hiền lành đề nghị anh thi đại học, tình cảm trong lòng tăng lên.
"Bố mẹ, hai anh, con bỏ thi đại học đúng là vì Quả Quả, nhưng mà thế cũng không có nghĩa là con bỏ đi tiền đồ."
"Trước kia con chưa nói cho ai tình hình nhà con. Nhà con khá phức tạp, coi như thi đậu, đến trường cũng phải mất nhiều năm. Hơn nữa, con đã rời nhà đi khá lâu, với tính cách của các anh em con, về đó không có chỗ cho con, còn không bằng ở lại thôn Đường để phát triển."
"Bố cứ tin con, con sẽ không để Quả Quả đi theo con phải khổ." Tống Dã nắm chặt lấy bàn tay nhỏ, hơi dùng sức, ngay lập tức cảm thấy trong lòng thỏa mãn. Về cái nhà đang tranh chấp nhau làm gì, không bằng ở lại thôn Đường ấm áp này. "Con đã nói với Tiểu Quả rồi, về sau con sẽ để nhà con sống tốt hơn cả phu nhân nhà giàu trong thủ đô."
Nghe được câu này, La Xuân Lệ không nhịn cười được. Lần đầu tiên bà phát hiện ra con rể luôn là dáng vẻ thanh cao, lạnh nhạt này lại biết ăn nói như thế. Vẫn là con gái bà lợi hại, mới kết hôn đã khiến Tống nhạt thao thao bất tuyệt.
Tống nhạt là biệt danh người thôn Đường đặt cho Tống Dã. Vì từ khi anh đến đây, anh hầu như không giao tiếp với người khác; rất nhiều thôn nữ bắt chuyện với anh, mãi mãi anh cũng chỉ vâng, dạ, rất xin lỗi...
Tống Dã trả lời vô số câu hỏi của Đường Thủ Quốc xong, người trong nhà rốt cuộc mới rõ anh đã hạ quyết tâm. Để chứng minh mình nghiêm túc, chiều đến anh gửi trả lại hết các tài liệu ôn tập đang rất quý lúc bấy giờ cho chị gái.
Người nhà họ Đường thấy anh kiên quyết như thế, cũng không có ý định khuyên ngăn nữa, đối đãi với