"Anh Tạ, anh sao thế?"
Tạ Thế Quân đứng ngoài cửa tiệm cơm, một thoáng thất thần vừa rồi cũng khiến Trần Anh lờ mờ cảm giác được, Tạ Thế Quân ngây người vì vừa nãy gặp phải Đường Quả và Tống Dã.
Còn ngây người vì ai, còn phải nghĩ nữa à? Chắc chắn là Đường Quả.
Trong lòng cô ta nảy sinh ghen ghét, nhưng cũng cảm thấy rất may mắn, may mắn là vì mình đã ra tay trước để Đường Quả kết hôn với Tống Dã.
Bằng không khi Tạ Thế Quân trở về, thấy Đường Quả vẫn còn độc thân, không chừng sẽ có ý khác.
"Không sao."
Tạ Thế Quân quả thực là thất thần vì Đường Quả. Hồi bé anh đã từng gặp Đường Quả, chỉ nhớ lúc đó cô vẫn còn là một cô bé trắng trẻo xinh xắn, được cả nhà họ Đường nâng như nâng trứng mà lớn lên.
"Đi thôi, chúng ta về đi."
Tạ Thế Quân cảm thấy buồn cười với suy nghĩ khó hiểu vừa rồi của mình. Anh không nghĩ đến Đường Quả nữa, bắt đầu nghĩ đến mình và Trần Anh.
Ấn tượng của anh với Trần Anh cũng khá, nếu như không ngoài ý muốn, lần này anh về là báo cáo kết hôn.
Trần Anh nghe Tạ Thế Quân hỏi chuyện mình, thở phào một hơi nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, vẫn luôn thoải mái, khiến Tạ Thế Quân càng ngày càng hài lòng.
Những chuyện này đều không liên quan đến Đường Quả. Cô cùng Tống Dã ăn cơm, mua chút đồ rồi về thôn.
Không bao lâu sau có tin Tạ Thế Quân muốn kết hôn với Trần Anh. Nhà họ Tạ không có gì đặc biệt, ngược lại khi Tạ Thế Quân về trở về báo cáo với quân đội, nhà họ Trần lại ầm ĩ không biết bao nhiêu chuyện.
Cơ bản đều là Trần Phương Phương sinh sự. Cô ả cứ luôn mồm nói Trần Anh không thích Tạ Thế Quân, gào khóc đòi gả cho Tạ Thế Quân, thành trò cười trong thôn. Người nhà họ Trần vô cùng "cực phẩm", cực kỳ nuông chiều con gái nhỏ Trần Phương Phương này và con trai Trần Thư Bảo, hết lần này đến lần khác đối xử không tốt với con gái lớn Trần Anh.
Chuyện này to