Địa điểm xây dựng nhà máy thực phẩm là ở ngoài thôn. Sau khi quyết định xong, Đường Thủ Quốc gọi người đến xây mấy gian phòng ốc đơn giản. Thật ra ban đầu ông định xây ở trong thôn, nhưng Tống Dã nói một câu thành công thuyết phục ông, rằng xử lý không tốt rác rưởi trong thôn sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của mọi người, ngoài ra về sau lắp máy móc vào sẽ khá ồn, hơn nữa để mở rộng quy mô nhà máy cũng sẽ rất khó.
"Có thể A Dã nhà ta trùng sinh nhưng mất trí nhớ."
Đường Quả nói thầm một câu với hệ thống. Cô cũng không rảnh rang gì mà hỗ trợ nếm thử đồ ăn đóng hộp, còn thường xuyên đưa ra những ý kiến hữu ích cho Tống Dã khiến anh dễ chịu cực kì.
Ngày nào anh cũng đưa cô đi cùng, cứ gặp phải vấn đề tạm thời không giải quyết được, hỏi cô vợ nhỏ của anh chắc chắn sẽ có kết quả khiến anh thông suốt.
Tống Dã hùng hổ xây dựng nhà máy, ban đầu người trong thôn cũng không nhìn được, nhưng rồi về sau có rảnh cũng vào trong nhà máy hỗ trợ, thành cộng tác viên của xưởng. Được chia đồ ăn như thế, không cần nói cũng biết phấn khởi đến mức nào.
Vạn sự khởi đầu nan, dù là hoàn cảnh hay bán đồ hộp đi đều mười phần khó khăn, cả nhà họ Đường loay hoay đến mức chân không chạm đất.
Về sau sự thật chứng minh được rằng Tống Dã là một người đàn ông có bản lĩnh: Anh đã bán được thức ăn đóng hộp đến các nhà máy khác, rồi lên đến trấn, huyện, thị xã, rồi tỉnh thành.
Từng bước từng bước một phát triển như thế, khiến nhà máy ban đầu không được chú ý thành một thứ bánh trái thơm ngon, ai cũng muốn đến cắn một miếng, nhưng đáng tiếc là đã chậm.
Một năm sau, cả nước chào đón cải cách, nhà nào cũng được phân chia ruộng đất, và rất nhiều thanh niên trí thức tham gia thi đại học rời đi.
Nhà máy của Tống Dã đã rộng hơn không ít, trong xưởng cũng thuê công nhân làm việc chính thức, ưu tiên người trong thôn Đường.
Lúc này, ở nơi khác cũng có người bắt chước Tống Dã xây nhà máy, nhưng Tống Dã đã ra tay trước, nhãn hiệu của nhà máy thực phẩm đã được lưu truyền rộng rãi. Rất nhiều người