Mấy người thông minh trong thôn điên cuồng học lấy kiến thức, dần dần trở thành cánh tay đắc lực của Tống Dã.
Học càng nhiều biết càng nhiều, có thêm kiến thức, bọn họ dần nhận ra được mục tiêu của Tống Dã. Họ líu lưỡi lại, ngay lập tức cắm đầu theo anh.
Người thôn Đường phát hiện ra người đến thôn càng ngày càng nhiều, thôn cũng càng lúc càng lớn. Rồi đến một ngày, họ nhận ra rằng trong thôn còn nhiều nhà lầu hơn cả trong trấn, khéo còn nhiều bằng cả nửa huyện.
Nhưng chẳng ai lên tiếng, ngay cả huyện trưởng cũng không lên tiếng. Mỗi lần nhớ đến Tống Dã, ông lại ngồi cười trên ghế, mặc sức tưởng tượng lúc nào có thể thăng chức.
Hai năm sau, thôn Đường còn lớn hơn cả huyện thành.
Huyện trưởng thăng chức thành thị trưởng, nguyên bản phó huyện trưởng thành huyện trưởng, rất nhiều người nghi ngờ liệu huyện trưởng có phải bà con xa của Đường Thủ Quốc không.
Không bao lâu sau lại có tin thôn Đường thành huyện Đường, huyện trưởng là Đường Thủ Quốc, trưởng trấn thành Đường Thiên Ngọc.
Còn thôn Đường?
Làm gì còn thôn Đường nào nữa, chỉ có huyện Đường.
Nhưng chỗ thôn Đường cũ vẫn gọi là thôn Đường, nhưng đây này không phải là một thôn, chỉ là một nơi trong huyện Đường thôi.
Một huyện Đường, làm sao có thể không có cấp hai cấp ba?
Trong bản vẽ của Đường Quả cũng có quy hoạch trường học. Lúc kiến tạo thành phố, cấp hai cấp ba đã xây dựng xong xuôi. Bây giờ chỉ cần đấu thầu thành công là được, đương nhiên, tốc độ sẽ nhanh vô cùng.
Từ đó, từ mầm non đến cấp ba huyện Đường đều có.
Nhưng rồi mọi người nhận ra, huyện Đường vẫn còn phát triển, tốc độ mở rộng quy hoạch vẫn như cũ không giảm, kinh tế còn đi lên vững vàng.
Mà bản địa thôn Đường, nhà nào nhà nấy cũng xây biệt thự xinh đẹp. Còn núi xung quanh, Tống Dã bao thầu hết.
Một phần để trồng trọt và mở trang trại nuôi gà, một phần là để khai phá thành thế ngoại đào nguyên. Người thôn Đường cứ lúc rảnh rỗi sẽ đến đó đi dạo, hưởng thụ cuộc sống.
Lúc này, Tống Dã bắt đầu chậm lại.
Không phải anh không muốn nhanh,