"Ai..." La Xuân Lệ phiền muộn, bà có thể không quan tâm không?
Ngày nào nói chuyện với các phu nhân kia cũng là cháu trai cháu gái cháu ngoại cháu nội.
Con rể bà quá tài giỏi, nhân vật truyền kỳ như thế này, đương nhiên luôn là đối tượng đàm luận của người ta.
Còn nhắc đến chuyện không con cái, còn lo lắng cho bà.
Thật sự bà cũng rất lo, lúc này trong tư tưởng của đa số người vẫn là kết hôn rồi phải có một đứa bé, nếu không có, đây là một chuyện rất đáng sợ.
Đường Quả cũng không tính chỉnh lại suy nghĩ của La Xuân Lệ, đây là tư tưởng thâm căn cố đế, không dễ để thay đổi.
Phối hợp đi kiểm tra cũng là để cho bà yên tâm, miễn cho bà nghĩ rằng thân thể của cô với Tống Dã có vấn đề.
Hiện tại thân thể không vấn đề, La Xuân Lệ cũng chỉ có thể quy chuyện mãi không có con thành duyên phận không tới.
Bà nghe những phu nhân kia nói, đàn ông có tiền có địa vị sẽ có thêm hoa cỏ bên người, không biết bao nhiêu đàn bà con gái nhìn trúng con rể bảo bối nhà bà, này sao không lo được?
Ngay cả Đường Thủ Quốc bà cũng không yên tâm nữa là.
Trước kia có cô ả lẳng lơ nhìn Đường Thủ Quốc, cũng may Đường Thủ Quốc không có tâm tư kia, nếu không ngay cả ông là huyện trưởng, bà cũng phải chặt đứt chân.
"Mẹ, mẹ nghe được cái gì à?"
Đường Quả thấy La Xuân Lệ bất an, hỏi, "Lại ai nói linh tinh với mẹ rồi?" Cô không tiếp xúc với đám phu nhân kia, vì không quan trọng, cũng phí thời gian, có rảnh thì ra sau núi đi dạo với A Dã còn hơn.
"Quả Quả, mẹ chỉ lo thôi, Tiểu Dã giỏi như thế, người ngoài cũng chú ý rất nhiều. Nếu như hai đứa cứ không có con mãi, không biết sẽ truyền ra tin tức gì, hồ ly tinh chắc chắn sẽ nảy sinh tâm tư."
Đường Quả hiểu được nỗi lo của La Xuân Lệ, nhưng cô