"Trần Phương Phương hỏi thăm A Dã?"
Đường Quả suýt nữa thì phun ra ngoài. Con nhỏ này đầu óc không tốt à? Trước muốn cướp vị hôn phu của chị ruột, giờ còn muốn chọc tới trên đầu cô?
Chẳng lẽ cô không phát cáu là cho rằng cô dễ ăn?
"Còn không phải à?"
La Xuân Lệ đếm lại chuyện xảy ra gần đây, toàn chuyện kỳ quái, đều là các loại gái trẻ nghe ngóng chuyện Đường Quả và Tống Dã. Mục đích là gì, ai cũng nhìn ra mấy phần.
Trong mắt đa số người khác, với địa vị của Tống Dã, coi như Đường Quả là con gái huyện trưởng, không có con cũng đáng để lên án.
Tống Dã muốn đổi vợ khác, đoán chừng không ai nói anh không đúng.
Đường Quả nghe xong, rơi vào trầm tư.
"Mẹ đừng lo, chỉ cần chúng nó dám đến, con sẽ cho chúng nó ấn tượng sâu sắc, để sau này chúng nó cứ nghe đến tên con sẽ bị bóng ma tâm lý."
La Xuân Lệ bị chọc cười, nhớ đến con gái con rể tình tứ, bà cũng không lo đến thế. Nhưng mà chuyện bên ngoài vẫn khiến bà có hơi hoảng.
La Xuân Lệ vừa về, cái mông Đường Quả còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì Trần Phương Phương tìm tới cửa, nói hoa mĩ là muốn đến chơi với cô.
Đường Quả thấy Trần Phương Phương ăn mặc trang điểm lộng lẫy, lập tức vui vẻ. Khá lắm, còn dám tìm đến tận cửa, chuẩn bị đường vòng cứu quốc à?
Dự định thành bạn thân của cô rồi sau đó tìm cơ hội cắm cô một cái sừng?
Ngây thơ.
Đường Quả không cười nữa, nghe Trần Phương Phương hỏi chuyện Tống Dã, nói, "Cô nghe chuyện này để làm gì?"
"Hỏi một chút thôi mà. Chị hoa khôi, anh rể hôm nay có về không ạ?" Trần Phương Phương vừa tha thiết hỏi vừa liếc ra ngoài. Đường Quả hoài nghi trí thông minh của cô ả có vấn đề, chưa từng thấy ai muốn làm Tuesday rõ ràng như thế bao giờ.
Hệ thống nghe thấy ba chữ chị hoa khôi cũng không nhịn được, đúng là chỉ có Trần Phương Phương mới có thể nói ra miệng.
"Cô tìm A Dã làm gì?"
"À dạ, có việc." Trần Phương Phương lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt, "Em có chút chuyện muốn nói riêng với anh