Trần Anh bị Trần Phương Phương cho ăn đầy bụng tức, sau đó đi đâu cũng thấy người ta bàn luận đến Tống Dã, rồi hết Tống Dã lại đến Đường Quả.
Cô ta chợt nhận ra, khúc gỗ mộc Tống Dã kia không những không giống kiếp trước mà còn cực kỳ yêu chiều Đường Quả.
Nghe người khác nói, Trần Anh ghen ghét đến phát điên.
Tên này đã cùng cô ta lãng phí cả đời hành hạ nhau, căn bản không phải là một người tử tế gì cho cam, nhưng tại sao lại đối xử với Đường Quả tốt như thế?
Cô ta còn nghe được Tống Dã đã từng nói mình mình thích chiều vợ, cũng thích tận hưởng đời sống tình cảm của cả hai nên không muốn có người thứ ba xen vào giữa. Người thứ ba này, không chỉ là người khác mà cũng có thể là con của cả hai.
Cho nên, tên Tống Dã này chiều vợ đến mức không muốn có con, thậm chí còn ghen với cả con?
Trần Anh khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Tại sao lại thế? Tên này sao có thể thế được?
Sang hôm sau, Tạ Thế Quân mời Tống Dã ăn cơm. Anh chọn một nhà hàng khá tốt có giá cả không rẻ ở huyện Đường. Nhưng cả Tạ Thế Quân lẫn Từ Thu Lan đều cảm thấy phải như thế.
Chỉ có Trần Anh oán trách một câu với Tạ Thế Quân, "Thế Quân, đâu cần phải đi chỗ đắt như thế?"
Mặc dù Tạ Thế Quân về có nhận được tiền trợ cấp định cư, còn có rất nhiều, đều trong tay cô ta, nhưng từ khi về huyện Đường, biết được mức thu nhập của dân huyện Đường, trong lòng Trần Anh thật không chấp nhận được.
Số tiền trợ cấp của Tạ Thế Quân, khéo toàn bộ người huyện Đường đều chướng mắt. Coi như cô ta mấy năm nay cũng kiếm ra tiền, nhưng mà vẫn không sánh được so với dân bên này.
"Nên như thế." Tạ Thế Quân có hơi không vui, "Mời chủ tịch Tống ăn cơm không thể đi chỗ quá đơn giản được, thế này là vừa rồi."
Trần Anh hơi bực, nhất là khi Tạ Thế Quân nói gần nói xa đều là khâm phục Tống Dã. Cô ta thật sự muốn cầm cái chày gõ tỉnh Tạ Thế Quân. Khí thế lấn át người là gì? Là thế này này.
Sao lúc trước không có nhìn ra được trong mắt Tạ Thế Quân cũng là tiền.
Tạ