Tống Dã ôm Đường Quả đi vào trong, ai nhìn thấy cũng thân thiện mỉm cười chào hỏi: Chủ tịch Tống với phu nhân lại đến ăn cơm à?
Trần Anh thấy ánh mắt sùng bái của người ta, không biết có bao nhiêu khó chịu.
Càng khiến cô ta khó chịu hơn là, Tạ Thế Quân vì chờ Tống Dã mà không nghĩ đến cô ta, cũng không nắm tay cô ta, còn để cho cô ta tự đi vào, nhìn không giống một cặp vợ chồng chút nào.
Tạ Thế Quân bực mình, cũng không biết hôm nay Trần Anh làm sao. Sắc mặt không tốt, còn không biết chào hỏi khách khứa. Lúc trước anh có khách, Trần Anh không như thế, cực kỳ nhiệt tình.
Hồi còn trong quân đội, các đồng chí của anh không ai không hâm mộ anh có một người vợ vừa hiểu chuyện vừa đảm đang.
Nhưng từ khi về huyện Đường đến giờ, Trần Anh có hơi không được bình thường.
Chắc là còn chưa thích nghi được.
Tạ Thế Quân tự tìm lý do giải vây cho Trần Anh. Dù sao cũng đã làm bạn bên mình nhiều năm, không chỉ vì một sai lầm nho nhỏ mà phủ nhận cả một con người.
Lúc ăn cơm, Trần Anh chỉ một mực ăn, không hề để ý.
Tại vì Tống Dã còn gắp thức ăn rồi bóc tôm cho Đường Quả, thái độ quan tâm đó khiến cô ta ngứa cả mắt.
Đời trước cô ta với tên kia hành hạ nhau cả một đời, cho đến bây giờ cũng không biết Tống Dã có một mặt ân cần như thế.
Còn nữa, đã nhiều năm rồi, Tống Dã cũng sắp gần ba mươi mà thời gian dường như không đọng lại chút gì trên gương mặt, ngược lại càng nhìn càng thấy trưởng thành, toàn thân tỏa ra một hơi thở khiến người khác say mê.
Đây là cái tên Tống Dã ba mươi tuổi còn chẳng làm nên trò trống gì, cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mặt trời lên đi cày, mặt trời lặn về ăn cơm, đóng cửa là đi ngủ, không bao giờ nói nhiều một câu với cô ta?
Không phải!
Không giống kiếp trước.
Người này cười lên, nhất