"Hiên Viên Mặc tốt nhất?"
"Thằng cặn bã ấy tốt chỗ nào?" Hiên Viên Diệt lạnh mặt, lúc này hắn chỉ muốn tóm lấy Hiên Viên Mặc đánh một trận.
Hắn nhìn Đường Quả, "Quả Nhi, nàng nói xem, nó tốt chỗ nào?"
"Chàng tin thật à?"
Đường Quả trấn an vỗ mặt Hiên Viên Diệt, "Chàng chấp làm gì, thiếp lừa hắn thôi mà?"
"Nhưng ta nghe không nổi."
Nói rồi hắn còn dỗi, dùng sức ôm chặt lấy cô, cọ mặt cô, "Quả Nhi là người của ta, nói dối để lừa nó ta cũng không nghe được. Nó làm sao xứng với cái danh người tốt nhất này chứ?"
Nói rồi, còn tủi thân nhìn cô, còn cô vẫn cười như cũ.
"Quả Nhi, nàng thích ta không?"
Ở chung với cô, hắn đã sớm không chỉ muốn thân thể cô mà còn muốn cả tấm lòng của cô.
"A Diệt ngoan một chút, thiếp sẽ thích chàng nhiều chút."
"Ngoan như thế nào?"
"Chàng phải tự ngộ ra thôi." Cô cười lên, vòng tay qua cổ hắn mà hôn, nhỏ giọng, "Về sau lúc thiếp khen hắn, chàng cứ nghĩ thiếp đang chửi hắn với mỉa mai hắn là được, việc gì phải so đo với một tên nón xanh vương ?"
Nón xanh vương?
Hiên Viên Diệt hiểu ra, thư giãn hẳn. Nón xanh vương, nghe chuẩn đấy.
"Quả Nhi nói nếu ta ngoan một chút sẽ thích ta nhiều chút đúng không?"
"Đúng."
Hắn ôm chặt lấy cô, nằm lên giường, "Vậy Quả Nhi cứ chờ đi, ta nhất định sẽ ngoan, nhất định để nàng thích ta.
Thế nên, Hiên Viên Mặc về sau có hối hận, nàng cũng đừng thích nó được không?"
Đường Quả nao lòng, chưa thấy hắn lộ ra tính này bao giờ. Nhìn bên tai đỏ bừng của hắn, cô bật cười, "Đương nhiên rồi, thiếp sẽ không thích hắn nữa. Chỉ cần chàng ngoan một chút, cả đời này thiếp chỉ thích mình chàng."
"Vậy ta phải cố gắng rồi."
Hiên Viên Diệt có được đáp án, cực kỳ vui vẻ, "Về