Ngày nào Hiên Viên Mặc cũng đến cung Quý phi, ngày nào cũng nhìn thấy trên cổ cô, trên tay cô, thậm chí còn trên cằm cô có dấu vết chướng mắt.
Hết lần này đến lần khác, Quý phi còn ngại ngùng nhìn hắn như đang nói, còn không phải việc tốt của chàng à.
Hắn oan uổng vô cùng, những chuyện này đâu phải hắn làm.
Không ăn được đồ ăn hợp khẩu vị thì thôi, lại không thể không chú ý đến vết tích trên người mỹ nhân. Hắn nắm chặt đũa, hung hăng gắp thức ăn, nuốt vội.
"A Mặc, chàng không vui à?"
Nghe cô lo lắng, Hiên Viên Mặc dừng lại một chút, nhìn cô. Thấy được mấy dấu vết đau mắt kia, hắn lại rời tầm mắt sang chỗ khác.
"Không có, trên triều hơi bận."
Nghe thế, Đường Quả cũng không hỏi nhiều. Nữ tử hậu cung kị tham gia chính sự.
Cô vùi đầu vào ăn, ngày nào cũng thấy vị nón xanh vương này biệt khuất nhẫn nhịn, cô rất vui. Cứ vui là sẽ có khẩu vị.
Ban ngày có nón xanh vương mua vui, còn cấp ăn cấp mặc cho, ban đêm có gian phu phục vụ, chưa từng có lúc nào thoải mái như khoảng thời gian này.
Đường Quả tâm tình tốt ăn đến hai bát cơm, khiến Hiên Viên Mặc đang không có khẩu vị nhìn đến đỏ mắt.
"Gần đây khẩu vị của Quý phi tốt lên?"
Đường Quả lau miệng, mỉm cười, "Đúng rồi, gần đây khẩu vị rất tốt, vô thức ăn nhiều chút. A Mặc, chàng không để ý chứ?" Dáng vẻ tội nghiệp thế này, ai nỡ trách cô ăn nhiều?
Nhưng Hiên Viên Mặc lại căng thẳng trong lòng. Tuy hắn ít khi chú ý đến hậu cung, nhưng hắn cũng biết rõ rằng nếu nữ tử đột nhiên thèm ăn, rất có thể là đã mang thai.
Nghĩ đến đó, sắc mặt hắn biến đổi. Hắn cho phép Hiên Viên Diệt chiếm hữu nữ tử này, nhưng cũng không hi vọng nữ tử này có con của Hiên Viên Diệt. Nếu có thật, đây là sỉ nhục cả đời không rửa sạch nổi.
"Thân thể Quý phi dạo này tốt hơn chưa?"
"Vẫn tốt." Đường Quả nhếch môi lên, nón xanh vương đang nghĩ gì?
Hiên Viên Mặc vẫn trưng ra bộ mặt lo lắng, "Nhưng trẫm không yên